Chương 23: (Vô Đề)

Thành phố về đêm mờ mờ ảo ảo, ánh đèn neon của thành phố không bao giờ ngủ như điểm xuyết sự hối hả nhộn nhịp chốn đô thị phồn hoa.

Lục Trình An vừa dứt lời chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Phóng vang lên.

Màn hình điện thoại di động đặt trên thanh điều khiển trung tâm sáng lên, Lục Trình An nhìn lướt qua, là Thẩm Nguyện gọi tới. Thẩm Phóng quan sát sắc mặt anh, không dám trả lời.

Lục Trình An: "Nghe đi, dù sao đó cũng là chị cậu."

Thẩm Phóng duỗi tay, lúc đang định bấm nút nghe máy thì điện thoại quay về trạng thái im lặng, cậu ấy cũng lười gọi lại.

Im lặng vài giây, cậu ấy bật cười: "Lúc trước Thẩm Nguyện nói thích anh, em còn tưởng đó chỉ là sự hứng thú nhất thời của chị ấy thôi, không ngờ chị ấy lại theo đuổi anh suốt mười năm như vậy. Mà anh cũng máu lạnh thật đấy, không cho người ta một cơ hội."

Lục Trình An đáp bằng thái độ lạnh lùng: "Anh với cô ta không thể."

"Vậy còn những người phụ nữ trước đó của anh, chẳng phải cũng không thể ở bên nhau sao? Nhưng anh vẫn ở bên người ta đấy thôi." Thẩm Phóng nhếch môi cười trêu chọc anh.

Lục Trình An nhắm mắt, anh duỗi tay xoa mày.

Khi mở miệng lần nữa, giọng anh nghe có phần bất lực: "Cậu có biết anh hối hận về những chuyện đó đến mức nào không? Giá như anh biết Triều Tịch sớm hơn…"

Giá như anh biết Triều Tịch sớm hơn…

Nếu có thể gặp được Triều Tịch sớm hơn chút, anh tuyệt đối sẽ giữ mình để chờ cô chứ không phải như bây giờ, nhắc tới quá khứ là chỉ toàn những chuyện lăng nhăng, phong lưu.

Tất nhiên Thẩm Phóng đoán được ý anh muốn truyền đạt trong lời nói, cậu ấy hắng giọng, nói sang chuyện khác: "Nhưng anh này, rốt cuộc anh và Thẩm Nguyện gặp nhau khi nào vậy? Sao chị ấy lại thích anh?"

Lục Trình An trả lời: "Năm ấy là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Lương, cậu còn nhớ không?"

"Nhớ chứ…" Thẩm Phóng nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin: "Không thể nào, anh còn nhớ cả ngày đầu tiên gặp chị ấy, anh có thật sự chắc là mình không có ý gì với chị ấy không?"

Anh trả lời bằng giọng điệu hờ hững: "Ngày đó Triều Tịch cũng có mặt."

Vì chuyện xảy ra cách đây khá lâu nên Thẩm Phóng không nhớ rõ lắm nhưng cậu ấy vẫn nhớ loáng thoáng rằng bản thân chưa gặp Triều Tịch ở nơi công cộng nào, cậu ấy hỏi: "Có ư?"

"Ừm."

Lục Trình An nhớ rõ ngày hôm đó đến lạ.

Có thể nói số lần anh và Triều Tịch gặp nhau trước đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế nên trong đầu anh nhớ rất rõ những thứ có liên quan tới cô. Trong suốt mấy năm không gặp lại cô, mỗi khi anh chiến đấu với màn đêm, anh đã dựa vào những hình ảnh ký ức không trọn vẹn còn sót lại ấy để sống sót qua màn đêm tối tăm vô tận.

Thời điểm Thẩm Nguyện gọi anh, anh đã thoáng thấy làn váy màu đỏ rượu của người nào đó trốn trong chỗ ngoặt tung bay. Ban đầu anh tưởng là ai đó tham gia bữa tiệc nên cũng không để ý.

Lời tỏ tình của Thẩm Nguyện cũng không khác gì những cô gái khác. Ánh mắt kiểu muốn từ chối mà còn mời chào, cùng với đó là sự mập mờ trong lời nói.

Bấy giờ Lục Trình An còn đang thất thần, tự hỏi rốt cuộc khi nào Triều Tịch mới tới, anh cả nói hôm nay sẽ dẫn cô đi cùng. Nghĩ đến đây, anh nhếch môi cười, đuôi mắt ngả ngớn nhướn lên, cặp mắt hoa đào vừa thâm tình lại bay bổng.

Thẩm Nguyện cho rằng anh cười như vậy là đồng ý nên to gan nói tiếp: "Vậy đợi lát nữa bữa tiệc kết thúc, em chờ anh nhé?"

Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ và có sự run rẩy, nó thể hiện sự căng thẳng của cô ta.

Lục Trình An hoàn hồn, anh đúc tay túi quần, cúi người tiến lên trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người mà không hề báo trước.

Người phụ nữ thẹn thùng, nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ nhưng đầy chờ mong: "Được không?"

"Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, tôi có việc cần làm rồi." Nụ cười trên mặt anh đã biến mất ngay sau khi anh hoàn hồn, người đàn ông nói thẳng mà vô tình: "Xin lỗi, Thẩm…"

Rõ ràng một phút trước cô ta vừa mới giới thiệu mà anh lại không nhớ được tên: "Cô Thẩm, tôi có vợ chưa cưới rồi."

"Anh có vợ chưa cưới thì sao?" Thẩm Nguyện tỏ ra khó hiểu: "Chẳng phải trước đây anh cũng từng có rất nhiều bạn gái à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!