Chương 21: (Vô Đề)

Năm Triều Tịch hai mươi tuổi, cô tham gia một khóa học ở khoa và quan sát một người thật trần như nhộng. Suốt quá trình nhìn từ video giảng dạy đến khi người thật trình diễn, đôi mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng, tâm lặng như nước…

Cô đã tặng Giang Ngư và Giang Yên rất nhiều quà vào ngày lễ trưởng thành, hướng đi của hai người khác nhau, trong đó chỉ có một món quà duy nhất giống nhau là bao cao su…

Cô phổ cập cách dùng bao cao su khoa học mà mặt không hề đổi sắc. Cô cũng có thể nói từ "sự giãn nở của mô xốp*" với Lục Trình An bằng thái độ nghiêm túc.

*Đây là thuật ngữ thường được sử dụng trong các lĩnh vực Y học và Sinh lý học, đặc biệt là trong mô tả các quá trình liên quan đến cơ thể con người, như là sự giãn nở của thể xốp trong d**ng v*t khi có sự c**ng c*ng.

Tuy nhiên điều này không có nghĩa cô có thể thoải mái thảo luận với Lục Trình An về vấn đề thường ngày họ sử dụng kích cỡ gì hay loại bao cao su nào ở nơi công cộng, chưa kể là thậm chí hai người họ còn chưa đi xa tới bước đó.

Mặt Triều Tịch đỏ bừng, hết lần này tới lần khác, cô vẫn chưa thể nói một chữ "không".

Người thèm muốn bạn trai cô đang đứng ngay trước mặt cô, cô không thể làm Lục Trình An mất mặt.

Triều Tịch giả vờ bình tĩnh: "Hình như năm hộp không đủ nhỉ?"

Lục Trình An trả lời với thái độ thong dong: "Cuối tuần lại tới mua bổ sung thêm là được."

Người phụ nữ muốn xin thông tin liên lạc đứng bên cạnh: "…"

Dù có bình tĩnh đến đâu thì Triều Tịch vẫn là cô gái chưa từng trải chuyện đó.

Lúc tính tiền, cô nhìn số bao cao su đáng ra sẽ không xuất hiện trong xe đẩy, ánh mắt lóe sáng: "Anh có chắc là muốn trả tiền hết chỗ này không?"

"Lấy hết đi."

Triều Tịch không nói gì nữa.

Bầu trời đêm sao thưa thớt, cái nóng như thiêu đốt ban ngày bị làn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay đi.

Giờ đã là cuối hè, nhiệt độ về đêm giảm mạnh, gió lạnh thổi qua.

Triều Tịch hạ cửa sổ xe xuống, cơn gió lạnh từ bên ngoài ập tới khiến cô tỉnh táo hơn mấy phần. Tự nhiên Triều Tịch nhớ ra một chuyện, anh cũng là cao thủ tình trường nên về phương diện kia anh chỉ đang ngựa quen đường cũ mà thôi.

Nếu nói để ý thì chắc cũng không đến mức, đó là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước rồi, không cần thiết phải lôi ra để tính toán chi li làm gì nhưng nếu nói không để ý chút nào thì lại không phải.

Thời điểm lấy đồ ra khỏi cốp xe, Triều Tịch ném năm cái hộp cho anh: "Của anh đấy."

Lục Trình An còn không thèm liếc nhìn lấy một lần, anh cầm túi đồ mua sắm ra ngoài: "Vứt đi em."

"Anh không cần à?"

"Anh cần làm gì?" Anh đứng ở hành lang, thứ ánh sáng vàng nhạt mờ ảo từ ngọn đèn đầu hành lang chiếu rọi lên khuôn mặt anh, nó khiến anh trông thật dịu dàng. Bấy giờ anh khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười có phần hờ hững: "Vốn dĩ anh chưa dùng thứ này bao giờ, giữ nó lại chỉ tổ chướng mắt."

Triều Tịch là bác sĩ, cô biết rõ cấu tạo sinh lý cơ thể người, đàn ông có xu hướng h*m m**n t*nh d*c nhiều hơn phụ nữ.

Tất nhiên cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc mấy năm nay anh có bạn giường, không có bạn gái và không có bạn tình là hai chuyện khác nhau. Thứ cô muốn xác nhận là anh cô đơn cả về thể xác lẫn linh hồn.

May mắn câu trả lời cô nhận được là điều cô mong muốn, là câu nói vừa rồi của anh: "Vốn dĩ chưa dùng bao giờ".

Cảm giác kinh ngạc và khiếp sợ trôi qua, muôn vàn cảm xúc lẫn lộn đan xen trong đầu cô.

Triều Tịch cúi đầu nhìn mấy cái hộp, một lúc lâu sau cô mới rời đi. Cô không lấy chúng, cũng không vứt, để mấy thứ đó nằm yên trong cốp xe.

Lục Trình An xách đồ vào nhà giúp Triều Tịch, cô rót cho anh cốc nước. Khi Triều Tịch đang sắp xếp lại đống đồ vừa mua, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cô cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn, nói: "Anh nhìn giúp em xem là ai gọi."

Lục Trình An liếc mắt nhìn, anh nói với giọng rất nhẹ: "Thẩm Lâm An."

Triều Tịch vội buông đống đồ trên tay xuống rồi chạy tới nghe điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!