Triều Tịch vốn không phải là người hay xấu hổ.
Cô muốn ở bên anh nên ở bên anh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc tính cách hai người có hợp nhau không, sở thích có giống nhau không, cả hai đã xa cách quá lâu... Có lẽ từ "xa cách" cũng không thích hợp lắm, bởi trước đây họ chưa từng thực sự ở bên nhau.
Bây giờ giống như cuộc gặp gỡ tình cờ trong chuyến đi đã trở thành sự thật.
Cô khẽ cười, từ chối cho ý kiến.
Công việc sáng sớm rất nhiều.
Lên ca, bàn giao, kiểm tra phòng, làm thủ tục xuất viện, điều chỉnh lời dặn của bác sĩ, tiếp nhận người bệnh mới, cả quá trình rườm rà phức tạp. Bệnh viện công như thể chưa bao giờ có phút giây yên tĩnh, ngay cả nửa đêm, tiếng còi xe cứu thương vẫn bất chợt vang lên giữa không trung.
Đến trưa vừa có chút thời gian thở, cô lại bị trưởng khoa gọi đến, trong phòng họp còn có các bác sĩ khoa khác cũng được gọi.
Triều Tịch ngồi cùng Lương Diệc Phong.
Lần nào họp Triều Tịch cũng ngồi cạnh Lương Diệc Phong, không vì lý do gì khác, chỉ vì ngồi cạnh anh ấy được yên tĩnh, ít người đến bắt chuyện. Người đàn ông này quá lạnh lùng, cả người toát ra khí chất xa cách, người lạ miễn đến gần.
Tuy nhiên Thẩm Túy lại chẳng để tâm.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Triều Tịch, chào hỏi Lương Diệc Phong: "Bác sĩ Lương."
Lương Diệc Phong không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt "ừm" một tiếng để đáp lại.
Thẩm Túy cũng không bận tâm, kéo Triều Tịch hỏi: "Cô có biết cuộc họp này bàn về chuyện gì không?"
Triều Tịch lắc đầu.
Thẩm Túy nói: "Có một đoàn làm phim truyền hình muốn đến bệnh viện mình quay phim."
"Phim truyền hình?" Triều Tịch có linh cảm không lành.
Thẩm Túy: "Bệnh viện mình thường xuyên được các đoàn phim mượn địa điểm, cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là lần này là phim thuần đề tài chữa bệnh nên lãnh đạo bệnh viện khá coi trọng. Hơn nữa nghe nói khoa của cô là khoa trọng điểm."
Quả nhiên.
Triều Tịch thầm kêu khổ không thôi, song chuyện tồi tệ hơn vẫn còn phía sau.
Khoa Ngoại thần kinh là khoa trọng điểm, tám mươi phần trăm nội dung chuyên môn sẽ được quay ở khoa họ, các bác sĩ trong khoa phải cung cấp hướng dẫn chuyên môn. Trưởng khoa và phó khoa vốn không thích những việc này nên giao cho Lương Chiêu Chiêu xử lý.
Lương Diệc Phong đương nhiên được miễn.
Bác sĩ trẻ cũng chỉ có vài người, có thời gian phân tâm để đối phó với những việc này tất nhiên là bác sĩ không phải trực phòng khám, tốt nhất là người có kinh nghiệm phong phú và kiến thức chuyên môn vững vàng.
Cái tên hiện rõ trong danh sách chính là Triều Tịch.
Hơn nữa phía đoàn phim dường như rất nghiêm túc, hi vọng bác sĩ có thể đọc kịch bản trước, như vậy mới có thể cung cấp hỗ trợ kỹ thuật chuyên môn tốt cho họ.
Thực ra trong nước, những đoàn làm phim nghiêm túc kỹ lưỡng như thế này đã không còn nhiều. Hầu hết đều lấy bác sĩ làm điểm nhấn, thực chất lại quay phim tình cảm lãng mạn. Phim truyền hình lấy đề tài y tế là chính, tình yêu là phụ như thế này rất hiếm có.
Sau khi họp xong, trên đường về khoa, Lương Diệc Phong lạnh lùng nói: "Nếu cô không muốn thì cứ nói một tiếng với viện trưởng là được."
Anh ấy nói đến Quý Hằng.
Triều Tịch không muốn vì chuyện này mà làm phiền bác, cô lắc đầu: "Thôi."
Chỉ là một bộ phim truyền hình mà thôi, có thể chiếm của cô bao nhiêu thời gian chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!