Chương 2: (Vô Đề)

Tiếng gió gào thét thoảng qua tai.

Có người đi lướt qua, xen giữa hai người họ, cản trở tầm mắt của anh.

Giang Yên đưa cốc nước trong tay cho Triều Tịch, không thấy chiếc khăn lụa trên đầu cô đâu bèn tò mò hỏi: "Khăn lụa của chị đâu rồi ạ?"

"Bị gió thổi bay rồi." Triều Tịch bình tĩnh trả lời.

Máy bơm nhiên liệu tự phục vụ nhắc nhở việc bơm nhiên liệu đã hoàn tất. Triều Tịch rút ống bơm nhiên liệu tự phục vụ ra đặt nó về vị trí cũ, sau đó vòng qua đuôi xe, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Trình An.

Cô giơ tay, giọng điệu lễ phép, vẫn sử dụng tiếng Anh.

Lông mày Lục Trình An hơi nhíu lại, gần như không thể nhận ra, anh đáp lời bằng tiếng Trung: "Triều Tịch."

"Người Trung Quốc à?" Bên khóe môi Triều Tịch hiện lên nụ cười hiền lành.

Lục Trình An: "Triều Tịch."

Anh lặp lại tên cô.

Triều Tịch nhìn vào mắt anh, vẫn là dáng vẻ hờ hững như trước: "Anh biết tôi?"

"Lục Trình An."

Anh không tin rằng cô đã quên anh.

Song hết lần này tới lần khác khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt không có chút cảm xúc nào khi gặp lại. Vui vẻ cũng được, ít nhất là ngạc nhiên, cùng lắm là khinh thường hoặc chán ghét.

Nhưng tất cả đều không có.

Cô chỉ nhìn anh đầy hờ hững và xa cách, ánh mắt bình tĩnh như đang nhìn một người xa lạ.

Triều Tịch nhíu mày như đang suy nghĩ sâu xa, sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì chần chừ hỏi: "Du học sinh? Xin lỗi, tôi không quá am hiểu giao tiếp với người khác."

Lục Trình An không nói gì nữa.

Hai người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.

Cuối cùng Giang Yên đã phá vỡ khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi ấy, giọng cô ấy không giấu được sự vui vẻ: "Anh là... Đàn anh Lục phải không?"

Lục Trình An khẽ gật đầu: "Em là..."

"Là đàn anh Lục thật kìa..." Giang Yên kéo tay Triều Tịch, cố gắng kiềm chế sự kích động và vui vẻ trong giọng nói, thì thầm: "Anh ấy là đại thần mà em thường nhắc đến đó, bảng hiệu sống của khoa Luật! Hiện đang làm ở viện kiểm sát nhân dân thành phố Nam Kinh, hơn nữa còn là kiểm sát viên trẻ nhất trong những năm gần đây."

Triều Tịch bình tĩnh nhìn anh: "Kiểm sát Lục?"

"Lục Trình An." Anh sửa lại.

Triều Tịch cúi đầu cười khẽ, nụ cười của cô rất tùy tiện nhưng lại hấp dẫn khác thường.

"Lâu rồi không gặp nhỉ?" Cô chợt ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu không đầu không đuôi như thế.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra anh.

Lục Trình An thấy cô chìa tay, dưới lớp vải của chiếc váy dài tay lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ trắng trẻo mịn màng, lòng bàn tay lật ngửa, đường vân tay đan xen dày đặc, bụng ngón trỏ còn có một lớp chai mỏng.

Là một bàn tay rất đẹp, chuyên cầm dao phẫu thuật.

Anh vươn tay ra định nắm lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!