Mỗi lần gặp Lục Trình An, ông cụ lại nhớ về chuyện năm đó.
Khi ấy Triều Tịch vừa mới chuyển ra khỏi nhà. Nơi cô ở cũng do ông cụ nhờ Quý Lạc Phủ tìm giúp. Tuy đã rời khỏi nhà họ Quý nhưng cô vẫn là đứa cháu gái cưng của ông ấy, sao nỡ để cô chịu chút thiệt thòi nào được.
Căn nhà được chọn là căn tốt nhất và được mua dưới tên của cô.
Vừa lúc ông ấy sắp xếp xong mọi việc cho Triều Tịch thì có tiếng gõ cửa, lính cần vụ báo: "Lục Trình An muốn gặp ông ạ."
Thực ra ông cụ Quý không nhớ rõ Lục Trình An là ai, sau khi được lính cần vụ nhắc nhở cẩn thận, ông ấy mới nhớ ra đó chính là người có hôn ước với Triều Tịch.
Ông ấy phẩy tay: "Cho cậu ta vào."
Hôm đó có thể dùng hai chữ "tiều tụy" để miêu tả Lục Trình An.
Quần áo như thể đã mấy ngày không thay, áo sơ mi màu xám nhăn nhúm. Tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, sắc mặt u ám, ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc.
Ông cụ Quý nghi hoặc hỏi: "Cậu đến tìm tôi có việc gì?"
"Triều Tịch đâu rồi ạ?" Ánh mắt anh tập trung lại, lúc này cụ Quý mới nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của anh, gọng anh gần như van xin: "Cháu chỉ muốn nói với em ấy một câu thôi."
"Nói gì?" Cụ Quý đáp: "Cậu cứ nói với tôi."
Lục Trình An: "Chuyện hôn ước ạ, nếu cháu chưa nói hủy thì không thể hủy được."
Ông cụ Quý nhíu mày: "Chuyện hôn ước vốn chỉ là câu nói đùa nhất thời của người lớn hai nhà, ban đầu chỉ muốn hai nhà thêm thân thiết thôi. Nhưng... Thằng nhóc này, bà ấy đã đi rồi, hôn ước này tính làm gì nữa?"
Ông ấy kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bà nội nó đã nói hủy hôn ước này rồi, bà nội cậu cũng đã đồng ý, cậu còn cố chấp cái gì?"
"Em ấy là người mà cháu đã quyết định, cháu chưa nói hủy thì không thể hủy được."
Mắt Lục Trình An đỏ ngầu, gần như nghiến răng nói từng chữ: "Hôn ước giữa cháu và Triều Tịch đã định từ lâu, nếu cháu không nói hủy thì nó vẫn còn hiệu lực!"
Khi đó anh còn trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, đuôi mắt vẫn còn vẻ ngây ngô của thiếu niên.
Ông cụ Quý cũng đã thầm tìm hiểu về anh, học vấn thì tốt nhưng chuyện tình cảm lộn xộn không ra gì.
Ông ấy không hài lòng với Lục Trình An.
Hủy hôn ước, ông ấy cũng là người đầu tiên tán thành.
Song Lục Trình An trước mắt lại không giống với những gì ông ấy nghe được.
Dù vẫn còn khí chất thiếu niên nhưng ánh mắt u ám, chất chứa vô số cảm xúc, giận dữ, bất mãn, gấp gáp, khao khát... nhưng lại bị kìm nén bởi sự giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn.
Bàn tay Lục Trình An buông thõng bên người siết chặt, lồng ngực phập phồng không yên.
Anh có quá nhiều bất lực cũng như quá nhiều khát khao.
Cuối cùng, anh quỳ xuống trước mặt ông cụ Quý.
Chàng trai kiêu ngạo cúi đầu, dáng vẻ thất bại, giọng run rẩy lẫn chút nghẹn ngào khó nhận ra, anh van xin: "Ông nội, cháu sẽ thay đổi, cháu sẽ vì em ấy mà thay đổi, hôn ước này... Nếu em ấy không nói hủy thì không tính là hủy."
"... Cháu xin ông."
Thiếu niên vốn ngạo mạn và hăng hái, kiêu ngạo đến tột cùng, có vốn liếng để dạo chơi nhân gian, chưa từng nghĩ có ngày sẽ cúi đầu vì một cô gái, cúi đầu trước ba mẹ, cúi đầu trước người khác, cúi đầu trước số mệnh lần đầu tiên không đứng về phía mình.
Nhiệt độ ban đêm đột nhiên giảm xuống khá nhiều.
Cuối hè sắp đến, tiếng ve kêu dần tắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!