Từ xa Lục Trình An đã nhìn thấy chiếc xe đỗ ngoài cửa.
Căn nhà cô về nước là anh tìm, ban đầu anh còn chuẩn bị cả xe cho cô nhưng cô lại có xe riêng của mình, một chiếc Audi màu đen, biển số xe còn rất có ý nghĩa, là ngày sinh nhật của cô.
Lục Trình An đã nhờ người tra xét, chiếc xe này là Giang Ngư đã chi mười lăm nghìn tệ mua lại từ tay người khác.
Lúc cách cổng lớn chưa đầy năm mét, anh dừng lại.
Lính canh đứng đó không nhận ra cô, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, tận chức tận trách hỏi: "Ở đây chúng tôi không cho người lạ vào, cô có thể gọi điện cho ai đó đến đón cô được không?"
Triều Tịch cũng đành bất lực: "Điện thoại của tôi hết pin rồi."
Cô đã ngủ ở nhà cả ngày, lúc tỉnh dậy cũng chẳng để ý điện thoại có hết pin hay không, cầm điện thoại rồi đi xuống lầu. Lái xe được mười mấy phút thì điện thoại đột ngột hiện lên thông báo hết pin, mà cô lại quên mang theo dây sạc và pin dự phòng.
Mười năm, thành phố này đã thay đổi chóng mặt, các tuyến tàu điện ngầm nhiều vô số kể, cầu vượt giao thông vươn ra khắp trung tâm thành phố, các tuyến đường phức tạp lại đông đúc, cô chỉ biết chăm chăm nhìn vào biểu tượng pin ở góc trên bên phải, cố gắng giữ cho nó còn chút pin đến khi về tới nhà.
Đáng tiếc là nó vô cùng không thèm nể mặt nể mũi, đến cách điểm đích năm cây số thì điện thoại tự động tắt.
May mà cô đã từng về nước ba năm trước, cũng đã từng đi qua đoạn đường này.
Cô chẳng thấy lạ lẫm gì, đoạn đường vẫn như trước đây, chỉ khác là được lót một lớp nhựa mới, hai bên đường trồng những hàng cây rậm rạp cao lớn, con đường rộng hơn gấp đôi trước kia.
Lính canh lại khăng khăng tuân theo quy tắc: "Vậy tôi không thể cho cô vào, biết đâu cô là kẻ xấu thì sao?"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười vang lên cách đó không xa.
Triều Tịch và lính canh cùng nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Lục Trình An vẫy tay về phía lính canh: "Là người quen."
Lính canh lập tức cho phép cô vào.
Cổng từ từ nâng lên, xe của Triều Tịch được lái vào trong, cô lái một đoạn rồi dừng lại bên lề đường.
Cô nhìn anh qua gương chiếu hậu, anh vẫn cách cô chừng mười mấy mét, bước đi thong thả, không nhanh không chậm đi đến, vừa đi vừa đút tay vào túi.
Chẳng lâu sau, anh lấy một điếu thuốc ra nhét vào miệng.
Điều khiến cô bất ngờ là anh lại dùng quẹt diêm để châm thuốc, cúi đầu, một tay chắn gió nhẹ nhàng bật lửa.
Làn khói mỏng mờ ảo bay lên, Triều Tịch tắt máy xuống xe.
Triều Tịch: "Sao anh lại ở đây?"
Qua lớp khói mờ trắng xoá, gương mặt của anh mờ đi một chút, bóng cây dao động, giọng nói của anh vang lên trong gió chập chờn, vừa thấp lại khàn: "Sao không gọi điện thoại lại cho tôi?"
"Đã gọi rồi, anh tắt máy." Triều Tịch nói: "Lương Diệc Phong nói anh đang huấn luyện."
"Em đi hỏi cậu ấy à?"
Cô nhìn thấy trong mắt anh lóe lên một nụ cười nhẹ, lạnh lùng nói: "Lục Hứa Trạch đến tìm anh nhưng không thấy anh đâu." Ý nói là cô không cố tình đi hỏi.
Lục Trình An cứ thế phớt lờ lời nói đó.
Anh nói: "Vậy tại sao không nhắn tin cho tôi?"
"Tôi đâu có chuyện gì để tìm anh."
"Em không có chuyện gì sao lại gọi cho tôi làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!