Mọi người trong khoa vốn đã rất tò mò về Triều Tịch, người phụ nữ mang theo cái tên nghe tràn đầy bí ẩn. Chữ "Triều" này được họ đọc là "Cháo" nhưng hết lần này tới lần khác khi cô tự giới thiệu thì lại đọc là "Zhāo".
Trong một cuộc phẫu thuật mà Triều Tịch không tham gia, một số bác sĩ và y tá đã bàn tán về chuyện này.
Lương Chiêu Chiêu vốn rất thích tám nhưng lại giữ im lặng trong chuyện này.
Cho đến khi chủ đề bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn, mặt tối của con người cũng dần dần lộ ra. Ghen tị là biểu hiện của sự dịu dàng nhưng đố kỵ lại là điều thường thấy trong cuộc sống.
Lương Chiêu Chiêu không nghe nổi nữa nên cắt ngang: "Các cô có biết viện trưởng của bệnh viện mình là ai không?"
"Viện trưởng Quý Hằng đấy."
"Triều Tịch không phải họ Triều, cô ấy họ Quý, tên là Quý Triều Tịch." Giọng Lương Chiêu Chiêu lạnh đi: "Cô ấy để các cô gọi mình là Triều Tịch là vì không muốn làm to chuyện thôi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trên người Triều Tịch như có tầng tầng lớp lớp bí mật, kéo một lớp ra thì lại có một lớp nữa, vô cùng thần bí.
Giải đáp được thắc mắc về họ tên, tiếp theo là người chồng chưa cưới mà mọi người hay nhắc đến.
Mọi người đã từng đoán, từng nghi ngờ, từng thảo luận và cũng từng hỏi Triều Tịch. Tuy nhiên dù có hỏi thế nào, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách như ánh trăng lạnh lẽo.
Mọi người nghĩ, có lẽ người đàn ông đó không xuất sắc gì mấy.
Có thể cô không thích anh nhưng bởi vì đạo đức, cô buộc phải duy trì cuộc hôn nhân này.
Lục Trình An đáp lại quá khéo léo.
Anh không nói có cũng không nói không, chỉ nói là anh có vợ chưa cưới rồi.
Cách nói lấp lửng đầy mơ hồ, khiến cho người khác có vô vàn suy đoán.
Y tá định hỏi thêm gì đó nhưng nhìn thấy Lục Trình An đẩy mình ra rồi cất bước rời đi, tiến về phía trước.
Trong hành lang loáng thoáng hiện lên bóng dáng của một người phụ nữ, cô mặc áo blouse trắng, tóc buộc gọn sau gáy, ánh hoàng hôn buông xuống người tô điểm cho cái cổ thon thả và cổ chân trắng ngần mảnh mai, hai tay đút trong túi áo, dáng người thon gọn.
Là Triều Tịch.
Lục Trình An không nhanh không chậm đuổi theo bước đi của cô.
Âm thanh bước chân phía sau nặng nề nhưng cô lại không thèm để ý.
Cô bước vào thang máy, anh cũng theo vào trong thang máy.
Thang máy không có ai, cả hai đứng ở hai góc đối diện.
Đi xuống vài tầng, thang máy dừng lại, rất nhiều người bước vào.
Mọi người chen chúc, Triều Tịch bị chiếc xe đẩy trẻ em chen vào khiến cho cô phải lùi lại vài bước.
Giờ ăn tối, những người bước vào đều cầm hộp cơm trong tay chen vào gần chân Triều Tịch.
Cô dựa vào bên cạnh, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân nhưng từng lớp người liên tục bước vào làm cho không gian vốn chật hẹp trong thang máy càng thêm chật chội.
Bỗng nhiên, khuỷu tay cô bị siết chặt, một cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô lùi về đằng sau.
Cô lùi về sau hai bước, một bóng hình trước mặt bất ngờ bao trùm.
Cô bị anh bao vây trong góc thang máy nhỏ hẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!