Chương 16: (Vô Đề)

Thật ra Triều Tịch không thích giao tiếp với người khác lắm, quá phiền phức rắc rối, để duy trì một mối quan hệ phải bỏ ra rất nhiều công sức, mọi cảm xúc đều cần thời gian, công sức và tiền bạc. 

Mà thay vì không có thời gian để kết bạn, điều quan trọng hơn là cô luôn dựng lên một bức tường với người ngoài.

Một bức tường đầy sự lạnh lùng và xa cách.

Cô không nghĩ Thẩm Lâm An lại dễ dàng phá vỡ bức tường ấy. 

Anh ta là một người rất giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ, mỗi các giơ tay nhấc chân của anh ta đều mang lại cảm giác rất thoải mái cho người khác. Chỉ mới trò chuyện vài câu, Triều Tịch đã đưa anh ta vào danh sách bạn bè.

Thẩm Lâm An cũng không ngờ câu trả lời cô đưa ra cho anh ta lại là như vậy. 

Thật ra nếu những lời này được nói ra từ miệng bất kỳ ai sẽ có chút gì đó mê trai, tuy giọng điệu Triều Tịch có vẻ chế giễu nhưng góc nghiêng lại lạnh lùng, ý cười trong mắt rất nhạt nhòa, giống như một làn gió thoảng qua giữa những cánh hoa liễu. 

Nhẹ nhàng mềm mại, mang theo chút lạnh lẽo của sương mù tháng ba Giang Nam.

Rõ ràng sở hữu một khuôn mặt mê hoặc lòng người, mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười đều tràn đầy quyến rũ, xinh đẹp lộng lẫy nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại biết cách kìm nén tất cả những điều đó. 

Anh ta bỗng dưng rất muốn biết về quá khứ của cô, những trải nghiệm và vẻ đẹp lộng lẫy của cô đã được ai chiếm hữu.

Thẩm Lâm An thoáng rung động, ánh mắt nhìn cô cũng đã thay đổi. 

Anh ta không phải là một chàng trai ngây thơ chưa biết gì về đời. 

Lúc một người dù là nam hay nữ bắt đầu tò mò và có ý muốn khám phá về người khác, đó chính là dấu hiệu của việc bắt đầu sa vào tình cảm.

Sau khi nói xong câu đó, Triều Tịch nhận được điện thoại phải quay lại khoa. 

Thẩm Lâm An vẫn ngồi im tại chỗ, bất ngờ gọi cô lại. 

Triều Tịch quay người lại: "Hả?"

"Thứ hai tuần sau cô có thời gian không?" 

Cô suy nghĩ một chút: "Đúng lúc được nghỉ." 

"Hai giờ chiều có phiên tòa, nếu cô rảnh thì có thể đến xem thử." 

"Xem gì?" 

Thẩm Lâm An thản nhiên cười: "Xem thử cuối cùng là tôi thắng hay kiểm sát Lục thắng." Anh ta ngừng một lát, đuôi mắt nhếch lên nhiễm ý cười dịu dàng, dí dỏm nói: "Hoặc cô có thể thử so sánh hai chúng tôi, xem rốt cuộc người nào mặc đồng phục đẹp trai hơn, tôi hay kiểm sát Lục."

Triều Tịch đút tay vào túi áo blouse trắng, nghe vậy thì có chút bất lực. 

Thẩm Lâm An vẫn ngồi im: "Nhớ nói cho tôi câu trả lời vào thứ hai nhé." 

Nói rồi anh ta đưa tay lên với Triều Tịch, lắc nhẹ trong không khí.

Chủ nhật, Triều Tịch đi kiểm tra phòng bệnh thì thấy phòng của Lưu Mẫn. 

Ca phẫu thuật của Lưu Mẫn rất thành công, cô ấy hồi phục cũng rất tốt, chỉ cần theo dõi thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện. 

Sau khi kết thúc, Lưu Mẫn gọi cô lại: "Bác sĩ Triều."

Triều Tịch liếc mắt nhìn Lương Diệc Phong, anh ấy lạnh lùng nói: "Năm phút." Sau đó dẫn theo một nhóm bác sĩ thực tập và bác sĩ nội trú rời khỏi phòng bệnh. 

Sau khi họ đi, Lưu Mẫn cảm kích nắm lấy tay cô: "Chồng tôi đã về nhà rồi, được tuyên bố vô tội, bác sĩ Triều Tịch, thật sự cảm ơn cô, cảm ơn các cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!