Thật ra Lục Trình An và Lương Diệc Phong là một loại người.
Với những chuyện ngoài cuộc sống luôn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm, thậm chí khi làm kiểm sát viên, anh đã thấy quá nhiều bi kịch, cũng gặp quá nhiều người trông có vẻ hiền lành thành thật nhưng lại nói những lời dối trá vô nghĩa.
Thật ra trong anh không có nhiều tình cảm ấm áp, loại cảm xúc đồng cảm ấy lại càng không liên quan gì đến anh.
Về chuyện này, anh cũng đứng chung một phe với Lương Diệc Phong.
Thế nhưng vừa rồi khi gọi điện với Lương Diệc Phong, nghe cái giọng lạnh nhạt pha chút châm biếm của anh ấy: "Bác sĩ có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu? Cậu chắc chắn năm nay cô ấy hai tám tuổi chứ không phải mười tám tuổi đấy chứ? Ngây thơ."
Lục Trình An lại không cảm thấy vậy.
Trong đầu anh tự tưởng tượng lại biểu cảm của cô khi nói câu đó, chắc chắn vẻ mặt rất kiên định, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, con ngươi lấp lánh ánh sáng, nhất định vô cùng quyến rũ.
Anh nhếch môi, cười khẽ: "Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy như vậy rất dễ thương à?"
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng dòng điện rè rè.
Qua ba giây, Lương Diệc Phong lạnh lùng đáp: "Tôi nể mặt cậu nên mới nhận cuộc gọi này thôi, đây là lần duy nhất, lần sau đừng có làm vậy nữa." Nói xong, không để Lục Trình An kịp lên tiếng, anh ấy đã vô tình cúp máy ngay.
Lục Trình An thật sự cảm thấy cô rất dễ thương.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Anh hắng giọng hỏi: "Bây giờ người phụ nữ đó sao rồi?"
"Cũng ổn, đang ở bệnh viện, mấy hôm nữa Lương Diệc Phong sẽ sắp xếp phẫu thuật cho cô ấy." Triều Tịch suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Chồng cô ấy…"
Lục Trình An lắc lắc tập hồ sơ trong tay: "Ở đây."
Triều Tịch ngạc nhiên: "Thật sự trong tay anh à?"
"Ừ, trong tay tôi." Lục Trình An thở dài.
Triều Tịch khó hiểu: "Anh thở dài làm gì, vụ án phức tạp lắm hả hay là chồng cô ấy thật ra không vô tội?"
Lục Trình An nói: "Đúng là khá phức tạp."
Vụ án này thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, kế toán biển thủ quỹ công, liếc nhìn là thấy ngay kết quả. Thậm chí khi Lục Trình An tiếp nhận vụ án này, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần thua kiện.
Nhưng không ngờ anh lại phát hiện ra một vài điểm nghi vấn.
Vụ án này phức tạp hơn anh dự đoán rất nhiều, cần phải điều tra rất nhiều thứ.
Hồi chiều anh đã liên hệ với một số bộ phận khác để mở cuộc họp.
Triều Tịch muốn hỏi anh vụ án phức tạp đến mức nào nhưng nghĩ lại chuyện này có thể sẽ liên quan đến bí mật công việc nên đổi cách hỏi: "Anh nghĩ chồng cô ấy có bị oan không?"
"Tôi nghĩ cũng vô dụng, phải dựa vào sự thật." Anh luôn coi trọng sự thật, không bao giờ để suy nghĩ cá nhân làm cơ sở: "Nếu tôi làm theo cảm giác của mình, vậy thì tất cả các cuộc điều tra sau này đều phải làm theo ý tôi. Kết quả điều tra cũng phải vậy, một khi có sai lệch, tôi sẽ dùng lý do này lý do khác để giải thích, như vậy thì không nghiêm túc."
Lần đầu tiên Triều Tịch thấy anh nghiêm túc như vậy.
Lục Trình An nói: "Là một kiểm sát viên, em không thể có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào cả, điều đó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của em cũng như kết quả cuối cùng."
Triều Tịch gật đầu, rồi lại gật đầu thêm cái nữa.
Lục Trình An mỉm cười: "Đồng ý với tôi à?"
Cô đáp: "Anh nói đúng đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!