Ngay lúc đó, y tá tới gọi cô: "Bác sĩ Triều, người bệnh giường năm mươi bảy tỉnh rồi."
Ánh mắt Triều Tịch lướt nhanh qua eo anh, ngay cả cồn cũng lười thoa mà thẳng tay ném miếng thuốc dán vào ngực anh rồi lạnh lùng nói: "Anh tự dán đi."
Giây tiếp theo cô bỏ lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng.
Lục Trình An thu mắt, xụ mặt, nhìn chằm chằm miếng thuốc dán trong ngực, cuối cùng vẫn không kìm được mà cười khẽ.
Còn Triều Tịch thì nghĩ vừa rồi bản thân đã hiểu lầm anh quá nhiều.
Tính cách của đàn ông được hình thành trước tuổi hai mươi, tuy đã trải qua sự tôi luyện của thời gian trở nên thành thục và bình tĩnh trước mọi chuyện nhưng phía dưới lớp da ấy vẫn ẩn chứa chút nổi loạn và lưu manh.
Cô xoa mi tâm, điều chỉnh cảm xúc xong mới bước vào phòng bệnh.
Người bệnh đã tỉnh lại, Triều Tịch hỏi thăm anh ta vài câu, sau khi kiểm tra, xác nhận năng lực nghe nhìn và não bộ vẫn bình thường, cô dặn y tá vài câu rồi chuyển sang an ủi người nhà.
Mọi việc chỉ mất vài phút.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô lập tức trở về văn phòng.
Cửa văn phòng hơi hé ra một khe nhỏ.
Cô dừng bước, nhìn vào phòng qua khe hở.
Lục Trình An ngồi trên giường bệnh tạm thời, vóc người anh cao lớn, đôi chân dài chạm đất.
Anh ngậm vạt áo trong miệng, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ cơ bụng săn chắc, cơ bắp mượt mà và căng bóng.
Vùng eo có một vệt màu đen.
Anh xắn tay áo, để lộ cánh tay săn chắc, từng ngón tay thon dài, hiện rõ gân xanh.
Mỗi bộ phận trên cơ thể đều bộc lộ sự chững chạc hoà trộn với vẻ gợi cảm và hormone nam tính của người đàn ông.
Dán thuốc xong, dường như anh nhận ra điều gì đó nên nhìn ra cửa.
Triều Tịch chột dạ, nghiêng người né tránh.
Cô đút hai tay vào túi quần rồi quay về phía thang máy, phải chờ thêm lát nữa thì thang mới tới.
Cánh cửa kim loại của thang máy giống như một tấm gương lớn có thể quan sát toàn thân, phản chiếu hình ảnh một cô gái yểu điệu.
Thông qua mặt gương lờ mờ này, cô có thể nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên và gò má ửng đỏ của bản thân.
Đôi mắt đen nhánh không đáy dường như được chiếu sáng bởi một mảng màu rực rỡ và ấm áp, những vệt màu từ từ lan tràn trong mắt, cuối cùng hợp thành một gương mặt.
Gương mặt rất quen thuộc, chỉ cần gặp qua một lần thì khó mà quên được.
Ngay lúc này, thang máy dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người đang đứng.
Một người là Thẩm Túy cô vừa gặp trong phòng phẫu thuật sáng nay, kế bên cô ta là một người đàn ông xa lạ mặc bộ vest cắt may chỉn chu, vai rộng eo nhỏ, các đường nét trên gương mặt đều xuất sắc, ngoại hình có vài phần giống với Thẩm Túy.
Thẩm Túy thân thiện vẫy tay với cô: "Bác sĩ Triều."
Bàn tay còn lại thì kéo tay áo Thẩm Lâm An: "Đây là bác sĩ Triều Tịch em đã kể với anh đó."
Tâm trạng Thẩm Lâm An vốn đang sa sút nhưng vừa nhìn thấy Triều Tịch, ánh mắt anh ta lập tức rực sáng, trái cổ hơi nhúc nhích, cất giọng trầm thấp: "Chào cô!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!