Quá trình nhận việc của Triều Tịch diễn ra rất suôn sẻ, cô được phân công vào khoa chính quy đúng chuyên ngành của mình.
Cô đã theo học chuyên ngành Ngoại thần kinh, thầy hướng dẫn trong thời gian cô học tiến sĩ tên là James, một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới về Ngoại thần kinh. Triều Tịch đã học hỏi ông ấy nhiều năm và cô là người châu Á duy nhất trong nhóm nghiên cứu của ông ấy. Khi biết tin cô về nước, ông ấy rất tiếc nuối, thậm chí còn đề nghị một mức lương cao hy vọng cô ở lại Pháp.
Chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh của bệnh viện số 1 thành phố Đinh Thiện Hành đã từng hợp tác với James, vì vậy ông ấy đã gửi sơ yếu lý lịch của cô cho Đinh Thiện Hành.
Thực ra, cho dù James có giới thiệu hay Triều Tịch tự mình đến phỏng vấn, chuyện xin việc của cô cũng sẽ thuận lợi. Là học trò xuất sắc của chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực thần kinh, cùng với một sơ yếu lý lịch hoàn hảo không chê vào đâu được cũng như kinh nghiệm lâm sàng phong phú và năng lực cá nhân xuất sắc, dù cô có ứng tuyển ở bệnh viện nào cũng sẽ không gặp khó khăn gì.
Chưa kể đến việc bác cô còn là viện trưởng.
Ban đầu Triều Tịch không muốn đến bệnh viện số 1 nhưng ngành Y cũng không rộng, dù cô chọn bệnh viện nào thì nhà họ Quý cũng sẽ biết tin cô về nước.
Thay vì trốn tránh, cô quyết định thẳng thắn đối mặt.
Hơn nữa bệnh viện số 1 là bệnh viện tốt nhất ở Nam Kinh, có trang thiết bị hiện đại nhất và đội ngũ y tế mạnh nhất. Đây cũng là một trong những bệnh viện có quy mô lớn và toàn diện nhất cả nước.
Từ trước đến nay nhà họ Quý luôn làm việc rất kín đáo, khi Triều Tịch vào bệnh viện, bên ngoài Quý Hằng tỏ ra không quan tâm nhưng sau lưng đã âm thầm sắp xếp mọi thứ cho cô.
Thậm chí ông ấy bỏ cả họ của cô trên thẻ nhân viên, chỉ ghi là "Triều Tịch".
Chưa đầy ba ngày làm việc tại bệnh viện, Triều Tịch đã biết được ba điều:
Thứ nhất, ngôi sao cũ của khoa Ngoại thần kinh là Lương Diệc Phong.
Thứ hai, ngôi sao mới của khoa Ngoại thần kinh là cô.
Thứ ba, ngôi sao mới của cả bệnh viện số 1 cũng là cô.
Triều Tịch chỉ biết dở khóc dở cười.
Sáng nay có một ca phẫu thuật, bác sĩ mổ chính là Lương Diệc Phong, cô là người hỗ trợ.
Trước khi phẫu thuật, các bác sĩ gây mê đã gây mê cho người bệnh, đặt ống thông tĩnh mạch, thiết lập các đường truyền và đặt ống thông tiểu.
Phòng phẫu thuật rất đông người, buổi sáng lại dễ buồn ngủ nên mọi người vừa làm vừa trò chuyện để xua đi cơn buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ gây mê gặp Triều Tịch, dù chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô qua lớp khẩu trang nhưng không khó để nhận ra cô rất xinh đẹp: "Này, quy định tuyển người của khoa Ngoại thần kinh các cô là tuyển mỗi người đẹp thôi à? Bác sĩ Lương đã đẹp trai rồi, giờ lại thêm bác sĩ Triều nữa."
Triều Tịch đang cúi đầu xem phim chụp, nghe vậy khóe mắt khẽ cong lên, cười nhạt.
Y tá Tiểu Mộng nói: "Bác sĩ Thẩm, cô cũng rất xinh đẹp mà."
"Đúng vậy, trước khi bác sĩ Triều đến, cô là hoa khôi của bệnh viện chúng ta đấy."
Thẩm Túy vờ tức giận: "Cô đang khen tôi hay đang chê tôi thế?"
Mọi người cười rộ lên.
Thẩm Túy gây mê xong thì nói: "Hy vọng ca phẫu thuật này sẽ kết thúc sớm, tôi nhớ mỗi lần phẫu thuật cùng với Lương Diệc Phong thì thời gian phẫu thuật luôn gần bằng thời gian dự kiến."
Tiểu Mộng: "Lát nữa bác sĩ Thẩm có việc à?"
"À." Thẩm Túy cười: "Lát nữa anh trai tôi đến."
"Luật sư Thẩm sẽ đến đây á?"
Thẩm Túy chợt nhớ đến Triều Tịch, quay sang gọi cô: "Bác sĩ Triều này, cô có bạn trai chưa?"
Các y tá khác lập tức hiểu ý: "Bác sĩ Thẩm, cô quá đáng lắm nhé, chúng tôi quen cô lâu như vậy mà cô chẳng chịu giới thiệu luật sư Thẩm cho chúng tôi. Bác sĩ Triều vừa mới vào bệnh viện, cô đã muốn giới thiệu cho cô ấy rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!