Mọi việc diễn ra quá nhanh, hầu hết người ở đó đều chưa kịp phản ứng.
Chỉ có Lục Trình An là phản ứng nhanh nhạy, anh lao tới nắm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ.
Từ dưới nhìn lên, người phụ nữ lơ lửng giữa không trung, chỉ có bàn tay trái được ai đó nắm chặt, còn người đàn ông thì nghiêng nửa thân trên ra ngoài, tay phải cố gắng nắm lấy cô ấy thật chắc.
Nước mắt nóng hổi trào lên trong mắt người phụ nữ, nỗi sợ hãi siết lấy trái tim, giọng cô ấy run rẩy hòa với tiếng khóc: "Xin anh đừng buông tay, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết mà."
Con người ta phải đến sát cửa tử rồi mới nhận ra mình phải trân trọng từng khoảnh khắc được sống.
Lục Trình An nghiến răng: "Tôi sẽ không buông tay."
Triều Tịch chạy tới, định đưa tay giúp nhưng bị anh ngăn lại: "Gọi người khác đến giúp!"
Anh hét lên: "Không có ai à? Bảo vệ, cảnh sát đâu?"
Triều Tịch: "Để tôi."
"Tay em không phải để làm chuyện này." Lục Trình An cắn răng, mồ hôi đã bắt đầu rịn trên trán anh, nửa thân người nhoài ra bên ngoài, máu lưu thông không tốt khiến sắc mặt đỏ lên.
Triều Tịch chững lại.
Trong khoảnh khắc đó, các bảo vệ đã chạy tới, cùng hợp sức với Lục Trình An kéo người phụ nữ lên.
Người phụ nữ thở hổn hển, yếu ớt ngồi sụp xuống đất.
Triều Tịch tiến lên kiểm tra sơ bộ, xác định ngoài vết xước nhỏ ra thì không có vấn đề gì khác. Cô cho người phụ nữ số liên lạc của mình: "Chị đến bệnh viện số 1 để kiểm tra lại, rồi liên lạc với tôi. Tin tôi đi, tôi sẽ giúp chị."
Người phụ nữ rơi nước mắt, cảm ơn rối rít.
Những người quen biết cô ấy từ từ tụ lại, ai cũng lên tiếng an ủi.
Triều Tịch lùi khỏi đám đông.
Cô quay người, thấy Lục Trình An đứng bên mép sân thượng.
Rìa sân thượng không có rào chắn, chỉ có bức tường xi măng cao ngang eo. Lục Trình An đứng tựa hờ vào đó, nhìn xuống bên dưới, dường như nghĩ ngợi điều gì mà môi anh khẽ nở một nụ cười hững hờ.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, những đám mây nặng nề phủ xuống, gió cuộn lên dữ dội, áo của anh bị gió thổi phồng lên.
Anh quay lại, thấy Triều Tịch.
Cô chậm rãi bước tới gần anh, ánh mắt dời xuống, dừng lại ở chỗ khuỷu tay của anh.
Cô đưa tay, kéo tay áo của anh: "Anh đang chảy máu này."
Lúc này Lục Trình An mới nhận ra, nhìn xuống thì thấy một vệt máu đỏ thấm trên áo sơ mi, cảm giác đau từ từ lan tới.
Triều Tịch nhìn về phía tường rào, phía trên tích tụ rất nhiều sỏi đá nhọn và bé , tư thế vừa rồi của anh...
Ánh mắt Triều Tịch lướt xuống phần eo.
Áo sơ mi trắng tinh dính đầy bụi bẩn, vải bị cọ xát đến rách, Triều Tịch đưa tay, định chạm vào eo anh nhưng bị anh nắm lấy tay ngăn lại.
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mập mờ của anh: "Có ai từng nói với em rằng không thể tùy tiện sờ eo của đàn ông chưa?"
Anh vẫn còn tâm trạng để đùa cơ đấy.
Triều Tịch cười nhạt: "Sờ thì sẽ sao? Gây k*ch th*ch à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!