Chương 1: (Vô Đề)

Lúc Triều Tịch thức dậy, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.

Giường nằm đối diện cửa sổ sát đất cực lớn, nắng mùa hè lại gay gắt, thế nên tấm rèm voan trắng mỏng tang chẳng cản nổi chút nhiệt nào. Bên trên cửa sổ là điều hòa phả khí lạnh, hai luồng khí đối nghịch khẽ va chạm, thoắt cái, luồng khí màu trắng sữa đã bị bụi bặm nuốt chửng.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Triều Tịch không lên tiếng.

Bỗng, điện thoại đặt trên tủ đầu giường reo vang.

Triều Tịch bắt máy, tiếng hít thở dồn dập vọng ra từ điện thoại. Triều Tịch biết người kia đang chờ cô mở miệng, cô mở loa ngoài, thả điện thoại về lại tủ đầu giường, sau đó vén chăn qua một bên, bước xuống giường. Chăn ga cọ xát, tạo nên âm thanh sột soạt.

Giang Yên cẩn thận hỏi dò: "Chị Triều Tịch?"

"Ừ." Cô vừa mới tỉnh, vẫn còn nặng giọng mũi.

Giang Yên khẽ thở phào: "Cuối cùng chị cũng tỉnh."

Triều Tịch khẽ "ừ" thêm tiếng nữa, chẳng mấy quan tâm. Cô đi vòng qua chiếc ghế sô pha mang phong cách đơn giản nhưng sang trọng đặt giữa phòng, hiện ra trước mắt là một gương cỡ lớn to gần bằng chiếc giường. Trong gương phản chiếu chăn lụa tán loại trên giường, một góc sô pha, một chiếc vali màu đỏ và…

Thuận theo động tác cởi áo của cô, hai dây áo thanh mảnh trượt xuống, váy ngủ đỏ thắm cũng nhẹ nhàng đáp đất.

Dáng người tuyệt mỹ của cô tức khắc hiện rõ trên lớp kính.

Da cô trắng như được nặn từ tuyết, tóc dài buông xõa trước ngực, che đi cảnh xuân tuyệt mỹ của người con gái. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, hắt lên đôi chân dài cân đối, thẳng tắp, óng ánh tựa ngọc.

Triều Tịch cúi người, lục tìm quần áo trong vali đã mở.

Trong phòng quanh quẩn giọng nói của Giang Yên: "Xin lỗi chị Triều Tịch, tối qua em không nên để chị uống nhiều rượu như vậy, em không ngờ tửu lượng của chị kém thật, đúng một ly đã gục."

Tối qua Giang Yên lấy từ trong vali ra một chai rượu vang đỏ, rủ Triều Tịch uống với mình. Triều Tịch thấy cô ấy đang có hứng nên không tiện từ chối, song tửu lượng của cô không cao, mới nhấp môi vài ngụm đã say như chết.

Di chứng sau khi say rượu không nặng, chỉ thể hiện ở giọng nói có hơi khàn khàn: "Không sao."

Triều Tịch hỏi cô ấy: "Em thu dọn xong hành lý cho chuyến đi Bỉ chưa?"

Giang Yên: "Xong cả rồi."

Như nghĩ đến chuyện gì, cô ấy hào hứng hỏi: "Lát nữa chúng ta lái xe tới đó hả?"

"Ừm."

"Có đi ngang sa mạc không ạ?"

"..." Triều Tịch im lặng.

Giang Yên khó hiểu hỏi: "Đường từ Hà Lan đến Bỉ không có sa mạc hả chị?"

"Không có."

"Vậy tại sao…" Giang Yên vươn tay đẩy cửa phòng ra, thoáng khựng lại.

Trong phòng, Triều Tịch đang cúi người mặc bộ jumpsuit. Cô quay lưng về phía cửa nên trong tầm mắt chỉ hiện đúng tấm lưng ong nõn nà với rãnh lưng tinh tế ở chính giữa. Bụi khẽ bay lên, tạo thành gợn sóng lăn tăn.

Hình như Triều Tịch cũng đã nhận ra có người tiến vào, cô ngẩng đầu lên, nhìn mặt Giang Yên phản chiếu trong gương.

Luống cuống, hốt hoảng, hai má đỏ bừng.

Giang Yên cuống quýt lui ra khỏi phòng, buồn bực tự trách: "Em không biết chị đang thay đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!