Chương 99: (Vô Đề)

Cả ngày nay Nghiêm Liệt đều hơi không yên lòng.

Lúc bận thì còn đỡ, nhưng một khi có thời gian nhàn rỗi, anh sẽ nghĩ đến những email mà Quý Vân Vãn nhận được.

Nếu người bình thường nhìn thấy những email kỳ quặc đó thì nhất định sẽ cảm nhận được bản chất đa diện của con người là thế nào. Bởi vì đó là chuyện những người có cuộc sống bình thường như bọn họ cảm thấy rất khó hiểu. Đương nhiên, người gửi loại email này sẽ không biểu hiện những điểm đặc biệt dị biệt đó của mình trong cuộc sống hiện thực.

Có một số người thường xuyên che giấu tâm lý bất ổn của bản thân, trong đó không thiếu người tiềm ẩn khả năng phạm tội.

Anh không thể không lo lắng.

"Đội trưởng Nghiêm, trưa nay ăn gì?"

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Nghiêm Liệt rút điện thoại, ra hiệu cho Triệu Lâm ở đối diện xong thì vội vàng ra ngoài nghe điện: "Alo? Ninh Ninh, xảy ra chuyện gì sao?"

Nhậm Ninh Ninh hơi sửng sốt, em ấy không nghĩ tới câu đầu tiên Nghiêm Liệt nói lại là câu này. Thật ra đây là lần đầu tiên em ấy tự gọi cho Nghiêm Liệt.

Xem ra khi thấy em ấy gọi, anh cũng đã nhận ra chắc chắn em ấy có chuyện muốn nói với anh.

"Đúng vậy, Đội trưởng Nghiêm, có chuyện này tôi cảm thấy nên nói cho anh."

"Có người đặc biệt nào đến tìm Vân Vãn sao?"

"Đúng, người này thật sự rất đặc biệt." Nhậm Ninh Ninh hơi kinh ngạc vì dự đoán của Nghiêm Liệt. Nhưng nghĩ cũng đúng, với mức độ quan tâm mà Nghiêm Liệt dành cho Quý Vân Vãn, anh không thể không để ý đến những email kia.

"Là ai?"

"Là bạn trai lúc còn sống của Hứa Dao, em gái chị Vân Vãn, tên Châu Dương."

Nghiêm Liệt dừng một chút: "Cậu ta tới làm gì."

"Tôi không rõ. Lúc đầu tôi không biết cậu ta, là đồng nghiệp của chúng tôi nói cho tôi biết. Chị Vân Vãn vừa nhìn thấy cậu ta đã kéo người ra ngoài. Tôi không biết có nên nói chuyện này cho anh không. Nhưng tôi cứ cảm thấy biểu cảm của chị Vân Vãn trước khi đi không đúng lắm. Hình như không vui vẻ gì..."

Nhậm Ninh Ninh cũng học chuyên ngành tâm lý học, em ấy có thể nhìn ra sự khác thường thì chắc chắn là khác thường.

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, Ninh Ninh."

Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Liệt tìm được Sở Phong đang chuẩn bị đi ăn cơm. Anh lập tức kéo anh ta ra ngoài cửa, hỏi: "Biết bạn trai của Hứa Dao không?"

Sở Phong vốn đã bị sắc mặt nghiêm túc của anh làm hoảng sợ, sau khi nghe thấy lời này lại càng sợ hơn.

"Hứa Dao? Cô em gái bị hại của Vân Vãn?" Sở Phong thắc mắc: "Sao anh lại hỏi cậu ta?"

Nghiêm Liệt nói: "Cậu ta đến tìm Vân Vãn."

Sở Phong lập tức nhíu mày: "Tên kia… Tôi thấy cậu ta cũng chẳng phải loại tốt lành gì."

Nghiêm Liệt: "Nói thế là sao?"

"Đáng tiếc anh chưa từng gặp Hứa Dao. Cô gái kia khác hẳn Vân Vãn, rất yếu đuối, tính cách vừa hướng nội vừa dịu dàng, là điển hình của một cô gái nhỏ được lớn lên trong sự bao bọc. Tên kia là mối tình đầu của cô ấy, hai người bọn họ chia chia hợp hợp, khiến Vân Vãn không ít lần buồn bực. Sau đó Hứa Dao xảy ra chuyện, cậu ta từng đến tìm Vân Vãn mấy lần, lần nào cũng tranh cãi rất lớn.

Cậu ta vừa ồn ào nói chúng ta không tích cực bắt tội phạm, vừa nói chúng ta không quan tâm người nhà nạn nhân, rồi liên tục đến tìm Vân Vãn hỏi tiến triển. Anh biết đấy, lúc đó Vân Vãn đã đủ khổ sở rồi, vậy mà suốt ngày còn phải ứng phó người này nữa. Dù sao tôi cứ thấy cậu ta một lần là đuổi một lần."

Hiển nhiên Sở Phong rất không thích người này, anh ta mắng: "Mẹ nó, cậu ta mà là người nhà cái nỗi gì. Hai người còn chưa kết hôn, cùng lắm chỉ tính là bạn trai cũ thôi… Vân Vãn không màng nguy hiểm tính mạng một mình chạy ngược chạy xuôi bên ngoài điều tra vụ án, cậu ta ngoài khóc sướt mướt ầm ĩ thì chẳng làm được cái mẹ gì... Nói gì thì nói, chuyện đã qua đã lâu như vậy rồi, sao cậu ta lại đột nhiên đến tìm Vân Vãn chứ?"

Nghiêm Liệt nói: "Tôi đi xem sao, cậu xử lý chuyện bên này giúp tôi."

Sở Phong kinh ngạc: "Anh biết bọn họ đi đâu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!