"Tôi không cần đến bệnh viện."
Nghiêm Liệt không cho cô cơ hội từ chối. Bây giờ nếu gọi xe cứu thương tới, chắc sẽ còn lâu hơn anh đưa người vào bệnh viện, anh cũng không dư thời gian chờ xe cứu thương. Dứt khoát mặc kệ lời phản đối của cô, anh mở cửa xe thả người xuống ghế sau.
Quý Vân Vãn váng đầu vô cùng, không cần nghĩ cô cũng biết mình hạ đường huyết nhẹ rồi. May thay Nghiêm Liệt không ném cô thẳng lên xe, nhưng lúc cô được đặt vào xe, một thứ gì đó dưới thân khiến cô hơi nhíu mày. Cô vươn tay tìm kiếm, lấy một túi hồ sơ ra.
"Đừng làm lung tung đồ." Nghiêm Liệt ngồi vào ghế lái, nhìn ra sau.
Quý Vân Vãn đặt hồ sơ sang một bên: "Tại xe anh bừa bộn quá, cảnh sát Nghiêm."
Tay cầm vô lăng của Nghiêm Liệt thoáng khựng lại: "Sao cô biết tôi họ Nghiêm?" Rồi anh thấy số điện thoại và họ của mình trên cửa kính xe. Anh không nói thêm nữa, chuẩn bị lái xe chở người đến bệnh viện gần đây.
Nếu để một mình cô chờ xe cứu thương tới, chắc hẳn cũng sẽ có người qua đường hỗ trợ, song...
Qua gương chiếu hậu, anh thoáng nhìn cô gái tái mét mặt mày đang nhắm hai mắt kia.
Với tình trạng suy yếu, cộng thêm ngoại hình này, cô sẽ khó lòng tránh khỏi việc gặp bất trắc.
"Có thể liên lạc với người nhà không?" Nghiêm Liệt hỏi cô.
Quý Vân Vãn miễn cưỡng mở mắt: "Đưa tôi tới Cục Cảnh sát."
Nghiêm Liệt vẫn không hề lung lay: "Tôi bảo, tôi chính là cảnh sát, cô muốn báo cảnh sát thì có thể nói thẳng với tôi."
Quý Vân Vãn giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng rồi đành thôi: "Không ai quan tâm tôi... Cảnh sát cũng không tin tôi."
Xem ra ý thức đã mơ màng.
Nghiêm Liệt tăng tốc, chưa đầy mười phút đã tới cổng bệnh viện gần đó. Anh lái xe đến thẳng trung tâm cấp cứu. Dừng xe xong, anh lập tức mở cửa sau, vòng một tay qua eo cô, định bế người xuống xe.
Nhưng cô bỗng dưng mở mắt, bắt lấy áo anh.
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Quý Vân Vãn giữ áo anh, đôi mắt hẹp dài chăm chú quan sát anh, tựa như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thấu tâm trí anh: "Tôi nói rồi, không cần đưa tôi vào bệnh viện. Dù là cảnh sát, anh cũng phải suy nghĩ đến nguyện vọng của đương sự một chút chứ?"
Nghiêm Liệt không tỏ thái độ gì.
Anh chưa bao giờ đối xử đặc biệt với phái nữ, nhưng người trước mắt không phải tội phạm, mà là... một cô gái yếu ớt, tự gọi mình là nạn nhân. Thế nên, tuy bị cô giữ áo, anh cũng không thể làm gì.
"Không phải cô nói mình là nạn nhân sao? Vậy làm một cảnh sát, tôi có tư cách bảo vệ an toàn sức khỏe của mọi nạn nhân." Dứt lời, Nghiêm Liệt không phân trần nữa mà bế người xuống xe.
Với sức lực ít ỏi hiện tại, cô cũng chẳng thể phản kháng anh nổi. Quý Vân Vãn liếc nhìn xe cứu thương cách đó không xa, nhất thời nảy sinh cảm giác bài xích: "Tôi đã ở bệnh viện hơn nửa năm rồi, tôi không muốn vào bệnh viện nữa."
Nghiêm Liệt dừng bước, đột nhiên cúi đầu nhìn cô: "Cô..."
Sắc mặt Quý Vân Vãn càng thêm tái nhợt, sau một hồi giày vò, ngay cả môi cô cũng mất hết màu máu. Nhưng khi cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vẫn đong đầy nét cười: "Anh biết tôi là ai, đúng không?"
"Quý Vân Vãn." Nghiêm Liệt nhìn vào mắt cô, gằn từng từ: "Cô là Quý Vân Vãn."
"Ừ." Quý Vân Vãn thở phào nhẹ nhõm, nói đứt quãng: "Anh đã biết tôi là ai, vậy anh cũng nên biết, tôi đã ở bệnh viện đến mức chán ngấy rồi. Sau khi tôi tỉnh dậy, bác sĩ đã kiểm tra cho tôi. Tuy… chưa có kết quả nhưng tôi biết mình không sao, chỉ do hôn mê lâu quá thôi. Anh thật sự không cần tốn công đưa tôi về bệnh viện..."
Cô còn chưa nói xong, Nghiêm Liệt đã bế cô tiếp tục bước đến khoa cấp cứu. Vừa vặn thấy bác sĩ ở cửa, anh bế người hô to: "Bác sĩ, ở đây có bệnh nhân!"
Một tiếng kêu này, đã khiến bác sĩ đang đứng cầm điện thoại nhắn tin ở cửa kia giật mình, suýt làm rơi điện thoại.
Quý Vân Vãn trừng to mắt: "Này, anh không hiểu tôi đang nói gì hả?"
"Hiểu." Ngoài miệng Nghiêm Liệt đáp thế, nhưng thái độ vẫn cực kỳ cứng rắn: "Dù không gặp vấn đề gì, bây giờ cô cũng không đến Cục Cảnh sát được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!