"Đúng vậy." Sở Phong đáp.
Quý Vân Vãn: "Chưa bắt được hung thủ, cũng chưa phá được vụ án, đúng không?"
Sở Phong: "... Ừ."
Quý Vân Vãn: "Tên khốn nạn Châu Kế Phàm kia, đã thi hành án phạt rồi?"
Sở Phong: "Phải."
Quý Vân Vãn: "Sau khi tên đần b**n th** đó bị tử hình, vẫn xuất hiện thêm một nạn nhân nữa?"
Quả là, hôn mê bao lâu cũng không ảnh hưởng đến miệng lưỡi hừng hực sức chiến đấu này, Sở Phong hít sâu một hơi: "... Phải."
"Nạn nhân cũng giống nạn nhân của vụ án liên hoàn 9.25?"
Sở Phong: "Ừm…"
Quý Vân Vãn: "Cho tới bây giờ, vẫn không ai tin vụ án kia còn hung thủ thứ hai, đúng không?"
Cơ mặt Sở Phong hơi căng ra: "... Phải."
"Hiện tại ai phụ trách vụ án này?"
Sở Phong không biết trả lời thế nào, vừa định giải thích ngắn gọn, anh ta chợt nghe thấy Quý Vân Vãn hỏi: "Là người tôi không biết?"
Sở Phong: "... Ừ."
Quý Vân Vãn: "Nên bây giờ anh đang nghĩ, tại sao tôi lại tỉnh vào lúc này?"
Sở Phong: "... Ừ."
Quý Vân Vãn dừng một nhịp, chậm rãi đáp: "Vì người đó đã xuất hiện."
Sở Phong sửng sốt: "Hả? Cô nói ai xuất hiện?"
"Nạn nhân thứ chín."
"Ý cô là..."
"Cảnh sát Sở." Giọng Quý Vân Vãn vốn khàn khàn yếu ớt bỗng trở nên dịu dàng: "Còn nhớ lần đầu gặp tôi, anh đã nói gì không?"
Sở Phong ngẩn ra.
Lần đầu gặp mặt...
Dạo trước, họ nghe nói có một chuyên gia Tâm lý am hiểu thuật thôi miên mới đến Cục, đúng lúc chuyên gia này tới xem một kẻ giả điên giết vợ mình có mắc bệnh tâm thần thật không. Nhưng họ vốn không để ý đến mấy từ như thôi miên và chuyên gia Tâm lý, họ thật sự cũng không biết nhiều kiến thức về lĩnh vực này. Thế nên vào lần đầu gặp gỡ, họ đã được Quý Vân Vãn tặng cho một "món quà gặp mặt" cả đời khó quên.
"Gã nói mình bị tâm thần phân liệt?" Bấy giờ, Quý Vân Vãn nhìn tội phạm trên màn hình camera: "Cho tôi nửa tiếng, đừng nói có phải tâm thần phân liệt thật không, tôi sẽ buộc gã khai hết với các anh, ngay cả việc gã đái dầm đến năm mấy tuổi cũng không ngoại lệ."
"Không tin tôi cũng được, nhưng miễn sao tôi có thể giúp các anh điều tra rõ chân tướng, thì sẽ chẳng cần niềm tin gì đó đâu. Dù sao kết quả mới chính là sự thật duy nhất."
Kết quả, kẻ giết người kia đã lỡ tay giết vợ mình, cũng không hề mắc bệnh tâm thần. Chưa đầy nửa giờ, mới chỉ gần mười phút, Quý Vân Vãn đã khiến tên nghi phạm khóc lóc khai ra sự thật mình giết người.
"Thôi miên ấy à. Lúc hữu dụng, nó có thể trở thành thuốc tốt điều trị bệnh, là kỹ thuật vận dụng ám thị tâm lý để trao đổi với tiềm thức của người được thôi miên. Lúc vô dụng, nó chỉ là màn biểu diễn ảo thuật cường điệu trong mắt mọi người thôi. Các anh có hiểu không cũng không quan trọng. Nhưng nếu thôi miên phát huy tác dụng giúp các anh điều tra vụ án, vậy tôi cũng có thể dùng nó như một công cụ.
Cảnh sát Sở, anh muốn thử cảm giác bị thôi miên một lần không?"
Cũng vì cứ tò mò rốt cuộc trò này có ghê gớm như trên tivi không, nên anh ta đã xung phong, kết quả... anh ta không muốn nhớ tới kết quả nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!