Thật ra anh đã biết từ lâu, loại chuyện này không thể gạt cô. Với trí thông minh của cô, nếu có thể phân tích tâm lý Lâm Tu đến mức độ này thì sao có thể không đoán được gã còn suy nghĩ khác chứ?
Nhưng anh thật sự không muốn để Quý Vân Vãn gặp lại người kia.
Lâm Tu là một tội phạm hết sức nguy hiểm. Ngay cả khi trên tay gã không dính một giọt máu, gã vẫn có thể phô bày mặt tàn ác nhất trong nhân cách con người ta đến mức tối đa. Vì vậy, bất cứ ai tiếp xúc với gã, người đó đều gặp nguy hiểm.
Quý Vân Vãn từng nói, ở một khía cạnh nào đó, có thể nói Lâm Tu cũng hiểu đôi chút về kỹ xảo thôi miên. Tuy nhiên cô chỉ dùng thuật thôi miên để chữa trị cho người khác và giải quyết vấn đề tâm lý của họ. Mà gã thì hoàn toàn chỉ dùng loại kỹ xảo này để dẫn dắt và thao túng mặt tối tăm nhất trong lòng người.
Nếu có thể, trước khi Lâm Tu bị kết án, Nghiêm Liệt hy vọng Quý Vân Vãn không tiếp xúc với tên b**n th** này.
Cô đã ở trong vực sâu của thù hận quá lâu, thừa nhận quá nhiều ác ý, tận mắt chứng kiến quá nhiều điều tàn nhẫn. Nếu có thể, anh hy vọng, ít nhất trong khoảng thời gian này, trong những ngày cô vừa trải qua những điều đáng sợ như vậy, cô có thể trải qua quãng thời gian an ổn, không bị quấy nhiễu.
Nhưng Quý Vân Vãn chính là Quý Vân Vãn. Cho dù có người liều mạng muốn bảo vệ cô, che chở cô, thì cô vẫn là Quý Vân Vãn không sợ trời không sợ đất, không để ý bản thân, hết mình đi bảo vệ người khác.
Sao cô có thể không đoán được cuối cùng Lâm Tu sẽ yêu cầu gặp cô chứ. Dù sao trên tay gã vẫn còn một con bài chưa lật. Mà con bài chưa lật kia, chính là sự thật cuối cùng Quý Vân Vãn muốn đạt được.
Đương nhiên cô cũng biết Nghiêm Liệt che chở cô, sẽ không muốn cho cô gặp Lâm Tu.
Nhưng cô là Quý Vân Vãn.
Không phải một cô gái cần người khác bảo vệ.
"Biết không thể gạt được tôi thì sau này gạt tôi ít thôi, có chuyện gì cũng phải thương lượng với tôi." Cô bình tĩnh nói: "Anh biết mà, tôi chẳng sợ gì cả."
"Nếu tôi nói, tôi sợ thì sao?"
"Anh sợ cái gì?" Quý Vân Vãn hỏi: "Không phải anh cũng người là không sợ trời không sợ đất à?"
Sợ em bị thương, sợ không tìm được em, sợ có người ở chỗ tối nhìn chằm chằm em, sợ em cứ luôn bất chấp đối mặt tất cả như vậy.
Nghiêm Liệt thở dài: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, tôi về đây."
Sau khi để đồ xuống giúp cô, Nghiêm Liệt lập tức ra cửa. Quý Vân Vãn nhớ tới việc anh nói sẽ ở tầng dưới, mình chỉ cần đá mạnh xuống sàn nhà là anh có thể nghe được, nhất thời cảm thấy tâm an hơn nhiều.
Cho dù là nơi có an ninh đảm bảo đến đâu cũng không thể mang tới cảm giác an toàn cho cô như nơi này.
Sau khi cô thu dọn xong xuôi, tắm nước ấm, đổi sang một bộ quần áo thoải mái hơn, Nghiêm Liệt bỗng gọi đến, nói: "Vẫn chưa ngủ chứ?"
Quý Vân Vãn: "Chưa, sao vậy?"
Nghiêm Liệt: "Nếu chưa ngủ thì xuống đây đi, giới thiệu cho cô một người bạn"
"Hửm? Bạn?"
"Đúng, một bạn nhỏ."
Quý Vân Vãn hơi ngạc nhiên, vào lúc này Nghiêm Liệt lại muốn giới thiệu bạn cho cô? Theo logic, lúc này anh nên cố hết sức để cô hạn chế tiếp xúc người lạ mới đúng. Hơn nữa, vừa rồi anh còn nói cô nghỉ ngơi cho tốt mà.
Chưa kể sao phải cố ý nhấn mạnh là bạn nhỏ? Chẳng lẽ là con của bạn anh?
Nghiêm Liệt nói: "Yên tâm đi, sẽ không làm cô mệt đâu."
Mặc dù Quý Vân Vãn hơi nghi ngờ, nhưng cô không từ chối, nói: "Được, anh chờ tôi một lát, tôi xuống ngay."
"Ừm, mặc thoải mái thôi, xuống lầu đi dạo một lát."
Vì thế Quý Vân Vãn mặc một chiếc áo len, đi giày thể thao rồi xuống lầu.
Xuống đến nơi cô lại không thấy Nghiêm Liệt đâu, lúc Quý Vân Vãn đang nhìn xung quanh, một giọng nói bất ngờ truyền đến từ phía sau: "Ở đây, Vân Vãn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!