Chương 5: (Vô Đề)

Tiếng tí tách... tí tách... truyền đến trong bóng tối.

Giữa đêm tối, hình như từng giọt nước đang nhỏ từ vòi nước ở phòng tắm.

Cô gái không rõ mình đợi bao lâu rồi, có thể một buổi tối, cũng có lẽ đã qua hai ba ngày. Ban đầu, cô ta còn có thể tính thời gian dựa vào độ đói bụng của mình, nhưng dần dà, trong dạ dày và ruột cô ta đã tiêu hóa hết tất cả đồ ăn. Bụng không một hạt cơm, cô ta đã đói đến mức chết lặng, không thể tính thời gian nữa.

Trước mắt chìm trong bóng tối, dưới thân truyền đến cảm giác vừa cứng vừa lạnh của tấm sắt, cơ thể cô ta lạnh lẽo nhưng trái tim lại nóng bừng.

Chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc, cô ta nghĩ.

Vì người cô ta chờ sắp trở về rồi, hắn sẽ mang cho cô ta đồ ăn, nước uống, và cả "tình yêu" cô ta cần.

Sau một loạt tiếng bước chân, cửa mở ra.

Cô ta cố gắng ngồi dậy, mỉm cười với người tới, nhưng trong miệng bị nhét vật gì đó, khiến cô ta không thể phát ra âm thanh bình thường.

"Bảo cô ngoan ngoãn chờ tôi mà, ai cho cô đi vệ sinh khi chưa được tôi đồng ý hả?"

Đồng tử co lại, cô ta đã mắc lỗi.

Nhưng trong thoáng chốc, cô ta bắt đầu vui vẻ.

Bị trừng phạt cũng là một niềm hạnh phúc đấy.

***

Thành phố Tân Hải, tại tòa nhà điều trị nội trú của một bệnh viện tư nọ.

Nhìn vào hàng xe sang trọng đỗ ở cửa, có thể thấy đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp. Nhưng khi con Bentley màu đen của Nguyên Triệt dừng trước cửa, nó vẫn thu hút không ít ánh mắt.

Cậu ta mặc vest, cầm một bó hoa tươi màu trắng xanh đan xen. Khi cậu ta bước xuống xe, đã khiến khá nhiều người kinh ngạc, họ còn tưởng minh tinh nào đó đến khám bệnh. Cậu ta cầm hoa tươi nhanh chân tới tòa nhà nội trú, lên thẳng khu bệnh VIP trên tầng chín.

Vốn phải đăng ký trước rồi đợi điều dưỡng quẹt thẻ mở cửa mới có thể vào, nhưng khi vừa thấy người tới, điều dưỡng đã giữ cửa mở ngay: "Anh Nguyên đến rồi."

Nguyên Triệt cười gật đầu nhẹ với điều dưỡng: "Gần đây có ai tới thăm chị ấy không?"

Điều dưỡng mỉm cười, thầm nghĩ: Anh giấu người kín kẽ như vậy, ai muốn đến thăm thì cũng phải tìm thấy chỗ trước đã. Đừng nói người, ngay cả ruồi bọ cũng chẳng bay vào được nữa là. Điều dưỡng đáp: "Gần đây không ai tới thăm cô Quý cả."

Nguyên Triệt vừa lòng gật đầu.

Không ai đến quấy rầy cô càng tốt.

Cậu ta đẩy cửa phòng bệnh ra, đúng lúc điều dưỡng bên trong mới làm kiểm tra xong.

"Sao rồi?" Nguyên Triệt đặt bó hoa tươi lên bàn.

"Tất cả bình thường, vẫn vậy."

Nguyên Triệt bước lên nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Gương mặt tái nhợt vì thời gian dài không tiếp xúc với ánh mặt trời, diện mạo không một khuyết điểm.

Rõ ràng thân thể đang suy yếu do bệnh tật, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như thế.

Nếu đôi mắt này có thể mở ra, ắt sẽ họa nên một bức tranh sống động biết bao...

"Rõ ràng vết thương ở đầu cô ấy không phải vấn đề gì lớn, chức năng cơ thể cũng bình thường. Tại sao vẫn không tỉnh lại chứ?" Điều dưỡng ghi tên dịch truyền, đăm chiêu nhìn mặt người bệnh: "Nghe nói trước đây cô Quý là một nhà Thôi miên. Thầy giáo của cô ấy còn là chuyên gia Thôi miên nổi tiếng. Cô ấy hôn mê lâu như vậy, chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ gì? Tự thôi miên mình sao?" Nguyên Triệt buồn cười: "Đừng nói giỡn, cô không biết chị ấy rồi. Chị ấy không phải người sẽ dùng cách ngu ngốc này để trốn tránh sự thật đâu. Đừng thấy bây giờ chị ấy yếu đuối mà nghĩ thế, thật ra chị ấy là... một cô gái đến cái chết còn không sợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!