Chương 49: (Vô Đề)

Quý Vân Vãn đang ngủ.

Nhưng cô ngủ không yên, giống như những ngày cô nằm trong bệnh viện kể từ khi thoát khỏi nguy hiểm dưới tay Hoàng San San. Mỗi khi nhắm mắt lại, dường như cô đều có thể nghe thấy những âm thanh đáng sợ đó.

Búa sắt bị quăng mạnh, từng nhát từng nhát, giống như vẫn đang diễn ra bên tai khi cô bị bịt mắt.

Sợ hãi đôi khi cũng không xuất phát từ việc tận mắt nhìn thấy mà nó đến từ những liên tưởng không thể khống chế trong tiềm thức nhiều hơn.

Ngay cả khi là một Chuyên gia Tâm lý thì cô cũng không tránh được sẽ có một số thay đổi về cơ chế tâm lý sau chấn thương. Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một người bình thường có tích cách hơi cực đoan mà thôi.

Một thằng hề có thể mang niềm vui đến cho người khác nhưng không thể tự tạo niềm vui cho mình. Một nhà Tâm lý học có thể chữa khỏi cho người khác nhưng chưa chắc có thể chữa khỏi cho chính mình.

Không ai là không có chỗ khuyết thiếu.

Cô không có cách nào ngăn cản ác mộng nảy sinh trong tiềm thức của mình. Vì vậy, mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô đều rất kém, thỉnh thoảng còn phải dùng thuốc mới có thể ngủ.

Nhưng ngay cả khi đang ngủ, cô vẫn không cách nào ngủ an ổn. Những cơn ác mộng kia sẽ luôn đi kèm với giấc ngủ. Đôi khi cô cũng thấy hơi mờ mịt. Bao lâu nay, cô một mực cho rằng bắt được hung thủ là mục tiêu sống của mình. Cô muốn biết sự thật đằng sau những cái chết bi thảm của những cô gái đó, muốn đưa hung thủ ra công lý.

Hiện tại, cô đã làm được, cuối cùng cô đã làm được rồi.

Nhưng làm được rồi, tại sao vẫn không vui chứ?

Tại sao... Vẫn không cảm thấy thoải mái hơn chút nào chứ.

Cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy có lẽ là bởi vì mình giống như người thân của những nạn nhân đó. Dù chứng kiến hung thủ bị bắt giữ và kết án, nhưng những hình phạt đó chỉ là sự an ủi nhất thời với bọn họ mà thôi. Bởi vì không lâu sau họ sẽ nhận ra, ngay cả khi kẻ ác đã bị trừng phạt thì người thân của mình cũng không về được.

Bất kể cô làm thế nào, cả nhà họ Hứa đều không về được nữa.

Châu Kế Phàm, Hoàng San San, Lâm Tu...

Quý Vân Vãn chợt mở mắt ra, ngồi dậy.

Cô bỗng nghĩ đến một vấn đề, Lâm Tu vốn họ Lâm, tại sao lúc tới gặp cô lại nói họ Quý chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hứng thú xấu xa ư?

Bố cô không thể có loại này họ hàng, cô dám khẳng định một điều rằng chắc chắn người này nói như vậy là vì nguyên nhân nào đó khác.

Lúc cô đang suy nghĩ miên man thì chợt loáng thoáng nghe được âm thanh gì đó. Cô cả kinh, lập tức xuống giường cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện tiếng động phát ra từ trong phòng bếp.

Một thùng sữa và một ít hoa quả nằm dưới sàn phòng bếp.

Nghiêm Liệt đi dép lê, đang nấu cơm.

Hơn nữa anh rất cẩn thận, ngay cả đun nước hay rửa đồ ăn đều vặn nước rất nhỏ. Chắc anh biết cô đang ngủ nên sợ quấy rầy cô.

Cô nhớ tới tin nhắn mình gửi cho anh lúc chiều, nói mình muốn ngủ một lúc, có việc thì gọi điện thoại cho cô. Không nghĩ tới anh lại lặng lẽ đến đây, còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn rồi nấu cơm cho cô.

Trên người anh vẫn là áo sơ mi đen và chiếc quần đen mặc lúc sáng, tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ. Bóng lưng cao gầy, hơi thở trầm ổn mà ấm áp ấy, khiến người ta có một thứ cảm giác an toàn khó tả.

Quý Vân Vãn đứng trong phòng bếp nhìn anh một lúc, ngáp một cái.

Nghiêm Liệt đã phát hiện cô đi vào từ lâu, nhưng anh không quay đầu lại, chỉ nói: "Tỉnh ngủ rồi?"

"Ừm, ai có thể lấy được anh đúng là hưởng phúc mà." Quý Vân Vãn lười biếng nói: "Bắt được tội phạm không nói, còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp..."

Nghiêm Liệt dừng động tác thái rau, nói: "Có phải cô quên mất tôi là một người đàn ông không?"

"Đúng nhỉ, nói sai rồi, phải là gả cho anh."

"..." Nghiêm Liệt buông đồ trong tay xuống, cầm khăn tay lau tay rồi xoay người, hỏi: "Có phải cô buồn ngủ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!