Chương 48: (Vô Đề)

Nguyên Triệt này, lúc thông minh thì đúng là rất thông minh. Năm đó bỏ bê bài vở nhiều như vậy mà cậu ta chẳng tốn bao nhiêu hơi sức, chỉ dùng thời gian không đến nửa năm đã vượt qua người khác.

Nhưng lúc ngốc thì thật sự rất khờ, ai nói gì cũng tin. E là trong bảy tháng này, chỉ cần một chuyên gia hay giáo sư nào đó nói có cách đánh thức cô dậy, chắc chắn cậu ta đều sẽ thử, cho dù tốn kém thế nào.

Tên ngốc này.

Cũng vì tính cách cậu ta như vậy nên cô luôn chiều chuộng cậu ta quá mức, khiến cậu ta đặt rất nhiều tình cảm lên người cô.

"Em nghĩ gì vậy, đừng nói là một hai tháng, dù chỉ một hai ngày chị cũng không đi." Quý Vân Vãn thở dài, nói: "Doanh số năm nay của Vân Hải ngay cả tiền thuê nhà cũng sắp không trả nổi rồi. Tất cả đều phải dựa vào mấy khóa học tâm lý bán hàng doanh nghiệp đã nhận lúc trước. Bên chị vẫn còn mấy khách hàng cần tư vấn. Huống chi, bên phía Cục Cảnh sát thành phố cũng sẽ không cho phép chị rời bỏ vị trí một cách đột ngột.

Tuy chị chỉ là một Cố vấn làm việc không chính thức nhưng vẫn phải có trách nhiệm, không thể tùy tiện rời cương vị công tác mà mình phụ trách được. Em đấy, mau đi làm chuyện của em đi. Em không cần quan tâm chuyện của chị đâu."

"Không được, em không quan tâm chị thì ai quan tâm chị? Lần này em xuất ngoại phải mất cả tháng. Không được, em không yên lòng, em không đi thì hơn."

Quý Vân Vãn hơi cạn lời: "Em quên là chị còn lớn hơn em một tuổi sao? Nhanh đi làm chuyện của em đi, chuyện của chị không cần em phải quan tâm."

"Tuổi tác là vấn đề à?" Nguyên Triệt hừ lạnh một tiếng: "Cho dù chị lớn hơn em, cho dù chị rất lợi hại thì trong lòng em chị vẫn luôn là một người cần được chăm sóc. Để người khác chăm sóc chị em không yên tâm."

"Cứ vậy đi, nếu chị không muốn đi thì tạm thời em cũng không đi nữa. Nếu tối nay có thể về kịp thì em sẽ đi tìm chị."

Không đợi Quý Vân Vãn nói gì, Nguyên Triệt đã cúp điện thoại.

Bên kia, Nguyên Triệt nhìn chằm chằm điện thoại trầm mặc thật lâu. Thư ký gõ cửa tiến vào, nói: "Sếp Nguyên, đã sắp xếp xong máy bay riêng rồi. Anh xem bây giờ có cần trở về thu dọn hành lý một chút không?"

"Lui đi."

Thư ký sửng sốt, hỏi: "A, không đi nữa sao?"

Nguyên Triệt ngước mắt, chỉ một cái liếc mắt đã khiến thư ký hiểu ra, hiện giờ tâm trạng của cậu ta cực kỳ tệ, không phải đang nói đùa.

Trên dưới công ty đều nghĩ sếp Nguyên của bọn họ là một người lạc quan phong lưu, nhưng nhóm nhân viên cao cấp đứng đầu đều biết, Nguyên Triệt vốn có một vài khiếm khuyết lớn trong tính cách. Phương diện này cũng có yếu tố di truyền nhất định, nhưng cả gia đình họ đều rất có thiên phú trong việc kinh doanh. Nguyên Triệt dù còn trẻ nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong ngành. Vậy nhưng về vấn đề cá nhân, người bình thường thật sự không thể hiểu tính cách của Nguyên Triệt.

Bất cứ lúc nào, tính cách cậu ta luôn thất thường như vậy. Một giây trước vẫn rất bình thường, giây tiếp theo đã có thể trở nên u ám, không biết sao lại thay đổi sắc mặt.

Thư ký vừa đi, Nguyên Triệt trả lời cuộc gọi từ người mẹ đang ở nước ngoài của mình.

"A Triệt, Vân Vãn có đồng ý với con không?"

"Không, chị ấy không chịu đi."

Mẹ Nguyên thở dài: "Mẹ biết mà. Cô ấy là một người rất có chủ kiến. Con cũng cố gắng nhiều năm như vậy rồi, nếu thật sự không được thì từ bỏ đi. Mẹ đã nhìn ra từ lâu, Vân Vãn là một người không dễ thay đổi suy nghĩ. Một khi cô ấy không thích thì có cố gắng thế nào cũng không lay chuyển được cô ấy. Có thể hai người thật sự không có duyên phận. Mẹ thấy hay là mẹ nhận cô ấy làm con gái nuôi.

Hai người làm chị em vẫn có thể giữ quan hệ tốt cả đời..."

"Ai muốn làm chị em với chị ấy chứ?!" Nguyên Triệt chợt ngắt lời bà: "Mẹ, người khác không rõ chẳng lẽ mẹ cũng không rõ sao? Nếu năm đó không có chị ấy thì hiện giờ con của mẹ đã trở thành một tội phạm tiếng xấu lan xa lâu rồi! Người ngăn cản tất cả những thứ đó là chị ấy. Người giúp con trở thành Nguyên Triệt của hiện tại cũng là chị ấy. Trên đời này con chỉ thích một người phụ nữ là chị ấy.

Mẹ bảo con làm sao có thể từ bỏ?"

Cậu ta khó chịu thở gấp, nói: "Đôi khi, con thà rằng chị ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh. Như vậy, chị ấy sẽ mãi mãi thuộc về con."

"Nguyên Triệt, con có biết con đang nói gì không?! Sao con có thể nghĩ như vậy..."

"Yên tâm đi, mẹ." Nguyên Triệt khẽ cười: "Con sẽ không để cố gắng của chị ấy trở nên vô ích. Chị ấy hy vọng con là một người bình thường, vậy con sẽ luôn bình thường."

...

Nơi Nghiêm Liệt đưa cô tới, thật sự rất an toàn.

Bởi vì đó là khu vực gần khu quân sự, có thể thấy người mặc trang phục công vụ khắp nơi trên khu phố, an ninh của khu dân cư cũng không tồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!