*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cục trưởng Bạch nói không sai. Một khi tin tức này bị lộ ra thì sẽ không thể cứu vãn được nữa. Chỉ cần một công ty truyền thông biết, chắc chắn hàng trăm bên truyền thông khác cũng biết ngay.
Kế đó, truyền thông cả nước và các nền tảng lớn sẽ tranh nhau đưa tin. Bởi dù sao đây cũng là một vụ án giết người hàng loạt đã kéo dài nhiều năm, liên quan đến rất nhiều nạn nhân. Mà Quý Vân Vãn không chỉ là Cố vấn Tâm lý do Phòng Công an tỉnh đặc biệt mời đến, cô còn là nạn nhân và người sống sót của vụ án. Tất nhiên sẽ thành mục tiêu của những công ty truyền thông lớn nhỏ ngoài kia.
Nhậm Ninh Ninh gửi mấy tin nhắn cho cô, nói đã có mấy nhóm người đến Vân Hải rồi.
Thế nên, sau khi chuyển phòng bệnh hai lần, vì cảm thấy quá phiền, Quý Vân Vãn đã nhân lúc nửa đêm lập tức thu dọn đồ về nhà.
Nhưng khi cô định xuống khỏi xe taxi thì lại nhìn thấy hai người lén lút ngồi xổm canh dưới chung cư, một người trong đó còn cầm camera.
Trở thành người nổi tiếng trong một đêm như vậy, cô có nên vui vẻ hay không đây?
Đáp án chắc chắn là không vui.
Cô kéo cao cổ áo, xoay người đi về phía cửa lớn chung cư, sau đó lấy điện thoại ra.
Lúc này nên gọi điện thoại cho ai nhỉ?
Thật ra cô gọi cho ai cũng được, có rất nhiều người có thể giúp cô. Nguyên Triệt có thể lập tức sắp xếp chung cư hoặc khách sạn cho cô. Nhậm Ninh Ninh có thể chia cho cô nửa bên giường. Cô cũng có thể gọi cho khách sạn để đặt phòng.
Nhưng khi cô mở nhật ký trò chuyện gần đây ra mới phát hiện, trong số những người liên lạc gần đây, người có tần suất cao nhất lại là Nghiêm Liệt.
Mấy ngày nay ở bệnh viện, tuy cô không xem điện thoại, nhưng mỗi ngày Nghiêm Liệt đều sẽ gọi điện thoại đến, hỏi thăm tình hình thân thể của cô, đồng thời thông báo tiến triển vụ án với cô.
Lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại trong tay chợt đổ chuông, thông báo cuộc gọi hiện tên người gọi là Nghiêm Liệt.
Cô không hề do dự, lập tức nghe máy: "Nghiêm Liệt, tìm tôi có việc sao?"
Nghiêm Liệt dừng một chút, không trả lời ngay.
Quý Vân Vãn đột nhiên nhận ra mình vừa gọi tên anh chứ không phải xưng hô Đội trưởng Nghiêm như bình thường.
Cô rất ít khi gọi thẳng tên anh như vậy.
"Cô xuất viện rồi? Đang ở đâu, về nhà?"
"Ừm, ở cửa nhà."
"Đừng về nhà vội, chắc địa chỉ nhà cô và chỗ làm đều bị lộ rồi."
"Đúng là không có chỗ nào để đi cả." Quý Vân Vãn thở dài, hơi buồn bực: "Tôi ghét nhất phải ứng phó với truyền thông. Nhất là những người không rõ chân tướng lại cứ thích bình luận linh tinh này. Đen có thể nói thành trắng, trắng có thể tả thành tro. Để bọn họ viết thì không biết sẽ thêm mắm dặm muối gì vào hai ngày tôi ở cùng hung thủ nữa. Vừa rồi người bên Vân Hải nói với tôi, đã có mấy nhóm phóng viên đến đó rồi, đều muốn tìm tôi."
"Bây giờ cô đi sang quán cà phê đối diện ngồi một lúc, tôi sẽ đến ngay."
Quý Vân Vãn còn chưa phản ứng lại, bên kia đã cúp điện thoại.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Nghiêm Liệt trong khoảng thời gian này, Nghiêm Liệt nói sẽ đến ngay tức là thật sự sắp đến. Bình thường sẽ không vượt quá mười phút sau khi anh nói câu đó, như một cách thể hiện rằng anh là người vô cùng quyết đoán.
Quả nhiên, bên này nhân viên phục vụ vừa bưng hai tách cà phê lên, Nghiêm Liệt đã đẩy cửa lớn của quán cà phê bước vào.
Vừa vào cửa, anh lập tức nhìn thấy Quý Vân Vãn ngồi ở vị trí trước cửa sổ.
Thời tiết dần chuyển về cuối thu, cô mặc một chiếc áo khoác cashmere trắng*, bên trong là váy len màu be và bốt ngắn đen. Cổ chân nhỏ trắng nõn, tóc dài xõa tung trên vai, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
*Áo khoác cashmere trắng
Dẫu ở bất cứ đâu, cô luôn là người thu hút nhất trong đám người. Cho dù trong quán cà phê có mấy cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp và trang điểm thu hút thì khí chất ngoại hình của cô vẫn là nổi bật nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!