Đám Triệu Lâm đang ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ ngoài trời gần Cục cảnh sát, bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
"Anh nói cái gì?!" Triệu Lâm đập bàn đứng dậy, dọa những người khác giật mình, tưởng có nhiệm vụ phải đi làm, đồng loạt đứng lên.
"Tôi biết rồi, tôi qua ngay!"
"Làm sao vậy, làm sao vậy?"
"Mẹ nó, con mẹ nó, Đội trưởng Nghiêm kéo Nguyên Triệt đến sân huấn luyện đánh nhau rồi!"
Mọi người vừa nghe, đều "à" một tiếng, lại ngồi xuống cầm đũa lên, nói: "Tôi còn tưởng chuyện gì chứ. Có mười thằng nhóc Nguyên Triệt kia cũng không đánh lại một Đội trưởng Nghiêm."
"Đúng vậy, anh căng thẳng cái rắm. Có lo lắng thì nên lo thằng nhóc kia sẽ bị đội trưởng của chúng ta đánh quá nặng kìa."
Triệu Lâm tức giận nói: "Nhưng Đội trưởng Nghiêm không đánh lại! Đang để mặc cho thằng nhóc kia đánh!!"
"Đùa gì vậy?!"
"Mẹ nó đừng nhiều lời nữa! Mau đi theo tôi!"
"Xoạch" một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên trở về. Khi bọn họ chạy đến sân huấn luyện, từ rất xa đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Nguyên Triệt: "Tại sao không tìm được cô ấy sớm hơn! Tại sao lại để cô ấy chịu nhiều đau khổ như vậy!! Cảnh sát các người làm cái mẹ gì không biết!!"
Một đồng nghiệp đứng ở cửa đang nơm nớp lo sợ, không dám đi vào, thấy bọn họ đến thì vội nói: "Đội trưởng Nghiêm không cho chúng tôi qua, vừa đi qua anh ấy đã quát chúng tôi cút ngay..."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên hai người họ lại như vậy?!"
"Đúng vậy, sao Đội trưởng Nghiêm không đánh lại?? Anh ấy nợ thằng nhóc này sao?!"
Đồng nghiệp kia nói: "Là Đội trưởng Nghiêm dẫn người đến! Anh ấy liên tục lấy chuyện của Cố vấn Quý k*ch th*ch Nguyên Triệt! Nói lại tình trạng của cô ấy khi bị hung thủ bắt cóc. Tôi nghe mà cũng sợ theo. Còn thằng nhóc Nguyên Triệt thì lập tức giận đến phát điên luôn!"
Bọn Triệu Lâm nhìn qua, thấy Nguyên Triệt đầy lửa giận lao vào đánh Nghiêm Liệt. Mà Nghiêm Liệt đừng nói là đánh trả, ngay cả tránh cũng không tránh. Mặc cho nắm đấm của cậu ta đập mạnh lên người mình.
Nguyên Triệt ra tay tàn nhẫn, bản thân cậu ta vốn đã dễ nổi nóng, nhất là những chuyện liên quan đến Quý Vân Vãn, thật sự là vừa động đến đã bùng nổ.
"Bao cát hình người cũng không chịu được đánh như vậy, rốt cuộc Đội trưởng Nghiêm nghĩ gì vậy!"
Triệu Lâm muốn đi lên ngăn cản nhưng bị Sở Phong kéo lại, anh ta nói: "Cậu đừng đi, cậu đi cũng vô dụng."
"Anh không thấy thằng nhóc kia đánh đội trưởng của chúng ta bạt mạng thế nào sao?!"
"Đó đều là Đội trưởng Nghiêm bằng lòng chịu đựng, cậu ngăn cản cũng vô dụng!" Sở Phong nói với giọng lạnh lùng: "Đồ ngu nhà cậu hoàn toàn không biết chuyện của Quý Vân Vãn đã gây ra đả kích lớn với anh ấy như thế nào. Cậu có biết suốt ba ngày ba đêm anh ấy không hề chợp mắt không?!"
Triệu Lâm đột nhiên im lặng.
Đúng vậy, từ ngày Quý Vân Vãn mất tích đến bây giờ, đã bốn ngày. Ba ngày trước, ngay cả khi bọn họ không chịu được phải thay nhau đi nghỉ ngơi thì Nghiêm Liệt lại chỉ chợp mắt trên xe một lúc. Anh cũng chưa về nhà lần nào. Khuôn mặt luôn sạch sẽ đã lún phún râu, quần áo ba ngày chưa đổi. Đến tận khi Quý Vân Vãn thoát khỏi nguy hiểm, anh mới trở về sửa soạn sạch sẽ rồi đi làm.
"Anh đánh lại đi!" Nguyên Triệt gào thét: "Không phải anh đánh nhau rất giỏi à?!"
Khóe môi Nghiêm Liệt đã chảy ra tơ máu, anh nói với giọng lạnh lùng: "Tôi nói không đánh lại tức là không đánh lại. Con mẹ nó, cậu nói nhảm ít thôi. Mới vài cái như vậy mà đã hết sức à?! Sự tàn nhẫn hận không thể chém Lâm Tu thành ngàn mảnh của cậu đâu!"
Nguyên Triệt bị k*ch th*ch, nổi giận gầm lên tung một quyền về phía mặt anh.
Tim của mọi người đều vọt tới cuống họng, thậm chí muốn xông lên lập tức. Nhưng một quyền kia của Nguyên Triệt đã bị Nghiêm Liệt giơ tay lên chặn lại vững vàng.
Cơ bắp trên cánh tay anh nổi lên, đó là thứ mà những công tử nhà giàu ít khi đến phòng tập quyền anh như Nguyên Triệt không thể nào có được. Cho nên, dù cậu ta dốc toàn lực tung ra một quyền thì Nghiêm Liệt vẫn có thể chặn lại mà chẳng tốn chút sức nào.
Toàn thân Nguyên Triệt mồ hôi tuôn như mưa, thở hổn hển nhìn thẳng vào anh.
"Tôi nói rồi, bớt đánh vào mặt, ngày mai tôi còn phải mang cái mặt này đi làm." Nghiêm Liệt nói với giọng lạnh lùng: "Nhân tiện còn muốn đến bệnh viện thăm cô ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!