Chương 44: (Vô Đề)

"Ngoài tôi ra, không ai có thể nói cho các người biết Quý Vân Vãn bị đưa đi đâu. Đương nhiên, các người cũng có thể dùng cách của các người để tìm cô ấy. Nhưng anh cảm thấy, cô ấy có thể chờ lâu như vậy không?"

Ngày đó, trong phòng bệnh, sau khi Lâm Tu bị Nghiêm Liệt gọi tỉnh lại đã nói điều kiện với bọn họ.

"Người mang cô ấy đi còn tàn bạo hơn tôi và Châu Kế Phàm." Biểu cảm của gã bình thản không hề giống một nghi phạm đã bị khống chế: "Từ khi cô ấy mất tích đến bây giờ, là một ngày hay hai ngày rồi? Tôi thật sự rất nghi ngờ, bây giờ Cố vấn Quý của các người liệu có còn nguyên vẹn không, hay đã không còn đầy đủ..."

"Câm miệng!"

Lâm Tu bị Nghiêm Liệt đột nhiên nổi giận xách từ trên giường lên, ném xuống đất. Lâm Tu cao 1m67, vậy mà lúc bị Nghiêm Liệt xách lên lại chẳng khác gì xách một đứa nhỏ.

Toàn bộ phần lưng của gã đập vào tường, đau đến nhăn mặt.

Triệu Lâm đi lên túm gã dậy muốn cho gã một quyền, bị Nghiêm Liệt quát bảo ngưng lại.

"Nói, rốt cuộc cô ấy bị đưa đi đâu?!"

Lâm Tu thở hổn hển nói: "Chỉ cần các người đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp các người tìm được cô ấy."

Nghiêm Liệt lạnh lùng nhìn gã, nói: "Nói, yêu cầu gì."

"Nếu cô ấy còn sống, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lần."

Triệu Lâm tức giận nói: "Đồ chết tiệt, tôi cảnh cáo anh, chắc chắn Cố vấn Quý còn sống. Anh muốn gặp riêng cô ấy, anh muốn làm gì?!"

Lâm Tu không để ý đến cậu ta, mà nhìn Nghiêm Liệt, nói: "Tốt nhất là các người mau đưa ra quyết định đi. Tôi có thể chờ, nhưng cô ấy không chờ được đâu."

"Có thể." Sắc mặt Nghiêm Liệt cực kỳ khó coi: "Tôi đồng ý với anh, bây giờ thì nói địa chỉ ra đi."

Khi Quý Vân Vãn được đưa đến bệnh viện, trước cửa phòng bệnh, Nghiêm Liệt nói với hai người Triệu Lâm: "Sau khi Cố vấn Quý tỉnh lại, không cần nói với cô ấy chuyện Lâm Tu muốn gặp cô ấy."

Sở Phong: "Nhưng không phải trước đó anh đã đồng ý với Lâm Tu rồi sao?"

Nghiêm Liệt cười khẩy: "Tôi đồng ý, nhưng Lâm Tu là tội phạm hình sự nghiêm trọng, gã muốn gặp ai là chuyện tôi có thể quyết định sao?"

Triệu Lâm và Sở Phong liếc nhau, lời này đúng là không có chút sơ hở nào!

Sao phải giữ lời hứa với một tên tội phạm giết người hàng loạt? Cái loại b**n th** tới quy tắc làm người tối thiểu nhất cũng không có này đã khiến bao nhiêu cô gái vô tội chết trên tay gã rồi! Mẹ nó, ai thèm quản gã muốn gặp ai, muốn làm gì chứ. Dù sao sớm muộn gì gã cũng sẽ bị pháp luật trừng trị thôi.

"Bất kệ Lâm Tu có ý định gì đều không thể để Cố vấn Quý biết chuyện này." Nghiêm Liệt nói nhẹ nhàng: "Trong vụ án này cô ấy đã phải chịu quá nhiều khổ sở rồi, không được để cô ấy gặp nguy hiểm gì nữa."

"Hiểu rồi, Đội trưởng Nghiêm."

...

Sau khi ngủ gần một ngày, Quý Vân Vãn tỉnh lại.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoài cô ra không có một ai khác. Trong lúc mơ màng, cô chợt cảm thấy như mình vừa tỉnh lại sau bảy tháng hôn mê vậy. Cô mê man một hồi lâu mới nhận ra những gì xảy ra suốt khoảng thời gian này không phải là giấc mơ trong lúc hôn mê của mình.

Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc giường bên cạnh, trên đó có bảy tám bó hoa tươi và giỏ trái cây. Bình hoa trên bàn cũng được cắm một bó bách hợp.

Hoa hồng, bách hợp, hoa cẩm chướng, hoa sao baby, tất cả những loại hoa có thể dùng khi thăm bệnh đều được gửi tới.

Rõ ràng đã có người đến thăm cô lúc ban ngày rồi lặng lẽ tặng cô rất nhiều thứ.

Lát sau, cô nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài cửa, hơn nữa đều là những giọng rất quen thuộc. Cô sờ sờ mặt bàn, không thấy điện thoại của mình. Lúc đang muốn ấn chuông gọi y tá tới thì cửa bị đẩy ra.

Người tới vừa nhìn thấy cô đã hét lên: "Ông trời ơi! Cố vấn Quý tỉnh rồi!"

"Cố vấn Quý tỉnh rồi! Tỉnh rồi, tỉnh rồi!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!