Năm năm trước, thời điểm Nghiêm Liệt mới chuyển từ quân đội sang cảnh sát, làm một cảnh sát bình thường trong Đội điều tra hình sự thành phố D.
Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, khi đi ngang qua một tòa nhà thì gặp dòng người tụ tập lại một chỗ đông nghịt, đội trưởng Đội điều tra hình sự đang lái xe ngẩng đầu nhìn, hoảng sợ: "Mẹ nó, đây là hai người muốn nhảy lầu à?!"
Bọn họ nhanh chóng xuống xe qua hỏi mới biết hóa ra là một cô gái 20 tuổi bởi vì từng bị áp bức và lăng nhục, lại không nhận được sự thông cảm của người nhà nên suy sụp tinh thần rồi muốn nhảy lầu. Còn người kia, nghe nói là Chuyên gia tư vấn Tâm lý của cô ấy. Cô gái không nghe ai nói, cũng không muốn gặp người nhà, chỉ muốn gặp vị Chuyên gia từng tư vấn cho mình. Lính cứu hỏa đành phải liên lạc với vị Chuyên gia Tâm lý học kia.
Vì vậy mà vị Chuyên gia Tâm lý ấy đã lái xe hơn 2 giờ, chạy từ thành phố bên cạnh tới. Nhưng điều không ai ngờ tới là cô vừa tới đã không nói lời nào chủ động đi lên ngồi ở mép sân thượng trên tầng 13 cùng cô gái kia.
Hai người ngồi cách nhau gần 2 - 3m, lính cứu hỏa dưới lầu đã thổi đệm hơi, đang ra sức áp dụng các cách cứu người khác. Nhưng tòa nhà rất cao, không ai biết nếu nhảy xuống thật sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người hít vào một hơi, người thân của cô gái đứng dưới lầu khóc đứt ruột. Cảnh tượng đau lòng này còn bị mấy người trẻ tuổi livestream lan truyền trên mạng.
Không cần xem cũng biết, bình luận trên mạng ngoài đồng tình chắc chắn sẽ có cả cười cợt, trào phúng và những bình luận chửi rủa khiêu khích đầy ác ý.
[Tuổi còn trẻ sao không học mấy cái tốt, lại học người ta đi nhảy lầu?]
[Lại là một cô gái ngốc bị bạn trai chia tay nên tới nhảy lầu đây.]
[Muốn nhảy thì mau nhảy đi, lôi thôi hơn hai giờ đồng hồ là đang chơi cho vui đấy à? Không biết lính cứu hỏa cũng rất bận sao?]
[Ngu ngốc, muốn chết thì chết ở nhà mình đi, đúng là lãng phí tài nguyên xã hội.]
Đúng vậy, trên đời này không có đồng cảm thật sự. Trong tình huống không rõ đầu đuôi sự việc, không ai biết liệu cô gái kia đang thật sự giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết hay không. Đương nhiên cũng không ai biết, vị Chuyên gia tư vấn Tâm lý ngồi cạnh cô ấy đã cố hết sức vượt qua nỗi sợ mình của để ngồi bên mép sân thượng tòa nhà.
"Bác sĩ Quý, em có nên sống không? Em cảm thấy... quá mệt mỏi rồi. Em xin lỗi chị, lúc trước chị đã cứu giúp em như thế..." Cô gái kia bật khóc đầy tuyệt vọng: "Chị mau lùi lại đi, nguy hiểm lắm! Em chỉ là.. Em chỉ muốn gặp chị một lần trước khi chết mà thôi... Xin lỗi, em lại gây phiền toái cho chị rồi!"
"Không, em không có gì phải xin lỗi chị. Em cũng không cần xin lỗi bất cứ kẻ nào, kể cả bố mẹ em. Người em cần xin lỗi chỉ có bản thân em. Cuộc đời của em thì liên quan gì đến người khác chứ? Ngay cả bố mẹ em, những người đã đưa em đến thế giới này. Họ có thể sinh em ra, nuôi dạy em, dẫn dắt em, nhưng họ không có tư cách quấy rối bất cứ quyết định nào của em trong cuộc đời này. Chỉ có chính em, em mới là người dẫn dắt duy nhất cho mạng sống và cuộc đời của em.
Việc em cần làm, là khiến họ đồng ý với em. Nếu không làm được, vậy hãy rời khỏi họ, chứng minh em là đúng! Cho dù cuối cùng vẫn không chứng minh được, thì ít nhất em đã cố gắng rồi, không phải sao?"
Nhà Tâm lý học ngồi gần cô gái nói chậm rãi: "Em có thể ngồi ở nơi như thế này, chịu được sự theo dõi của nhiều người như vậy, chứng tỏ bản thân em vẫn rất có dũng khí. Em hãy thử mở to hai mắt, nhìn thế giới trước mặt này xem, em đã đi qua bao nhiêu thành phố? Đi đến những quốc gia nào rồi? Ngắm nhìn phong cảnh của những thành thị khác nhau, nếm thử món ngon của bao nhiêu vùng đất rồi?
Thế giới này còn rất nhiều nơi em chưa bao giờ được chiêm ngưỡng, rất nhiều người đẹp em chưa gặp, rất nhiều giấc mộng chưa theo đuổi. Sao em biết trên thế giới này không còn gì có thể khiến em kiên trì chứ?"
"Nhưng mà, em..." Cô gái vừa lên tiếng đã suy sụp bật khóc, không nói được chữ nào.
"Con người rồi đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đợi đến lúc đó, sẽ không còn ai nhớ em, không còn ai quan tâm em nữa. Vậy nên, người sống cả đời, không cần vì bất luận kẻ nào hết. Dù sao đâu có ai có thể sống thay em. Em xem em đi, em mới bao lớn? Em không mắc bệnh nặng, không gánh nợ trên lưng, càng không bị áp đặt sứ mệnh quan trọng gì. Đúng vậy, đúng là em đã trải qua chuyện rất tồi tệ, nhưng đó không phải lỗi của em. Người nên chịu trừng phạt không phải em, mà là người tổn thương em.
Nhưng xét từ góc độ khác, so với những người có cuộc sống tệ hơn, em vẫn có thể chạm tới một tương lai tốt, không phải sao?"
Cô gái dần dần bị lời nói của cô đả động, biểu cảm vốn kiên định bỗng trở nên yếu đuối, cô ấy nói: "Em... em không biết em còn dũng khí hay không..."
"Không có dũng khí không sao hết, ngoài kia còn rất nhiều người cho em dũng khí. Chị có thể cho em, thần tượng của em có thể cho em, ước mơ của em có thể cho em, và cả những người thích em, cũng có thể chia sẻ dũng khí cho em. Chỉ cần em vẫn còn mong muốn sống tiếp, một ngày nào đó em sẽ có thể trở thành dáng vẻ em thích nhất. Để cho những người khinh thường em nhìn xem, em không phải người yếu đuối vô dụng. Em vẫn còn vô số cơ hội mà. Em xem, thế giới này rộng lớn lắm.
Mọi thứ em đã thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Tin chị đi, sống sót, tất cả đều còn cơ hội."
"Chị vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ em, giúp em vượt qua từng cơn ác mộng, giúp em đi ra khỏi làn sương mù đó, tin chị đi."
"Đến đây, đưa tay cho chị, để chị đưa em về."
Có lẽ là bị lây nhiễm bởi sự mạnh mẽ xen lẫn dịu dàng của cô, cũng có thể do bị ngôn ngữ như thôi miên của cô đả động, cô gái muốn nhảy lầu rốt cuộc đã từ từ vươn tay ra, đưa tay cho người mình tin tưởng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, không biết người nào đứng dưới tòa nhà hô lên một câu: "Có nhảy hay không đây, dưới lầu ồn muốn chết rồi, không nhảy thì mau đi xuống, đừng làm phiền người khác nghỉ trưa được không?!"
Câu nói cáu kỉnh này nhất thời khiến cô gái run rẩy bật khóc, bàn tay giao nhau của hai người bất ngờ tách ra. Cơ thể Quý Vân Vãn khẽ nghiêng, suýt nữa ngã xuống dưới!
Người dưới lầu kêu lên kinh ngạc, còn đám Nghiêm Liệt đang định lên tòa nhà hỗ trợ ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, tim lập tức vọt tới cuống họng.
Nhưng may thay, hai người đều được lính cứu hỏa tay mắt lanh lẹ kéo về.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, người hóng chuyện và livestream dưới lầu dần tản đi. Nghiêm Liệt cùng đồng nghiệp theo nhóm lĩnh cứu hỏa xuống lầu. Lúc xuống dưới lầu, vừa hay thấy cô gái được ôm lên xe cứu thương, còn có vị Chuyên gia Tâm lý đã cứu cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!