Nhưng mà hậu quả của việc thử đó là, có thể bản thân sẽ thật sự bỏ mạng ở nơi này.
Dựa vào việc nghiên cứu tình tiết vụ án, đa số vụ án giết người hàng loạt đều liên quan đến t*nh d*c, cho nên phần lớn những phỏng đoán sơ bộ của vụ án giết người hàng loạt sẽ thiên về hướng hung thủ là đàn ông. Nhìn từ góc độ Tâm lý học Tội phạm, các phạm nhân nam thường biến sự tức giận và d*c v*ng thành h*m m**n phạm tội t*nh d*c. Ngược lại, có rất ít trường hợp phụ nữ thực hiện những vụ án t*nh d*c một mình. Hầu hết phạm nhân nữ sẽ không dùng việc phạm tội t*nh d*c làm phương thức phạm tội.
Nhưng tất cả các nạn nhân trong vụ án giết người hàng loạt 9.25 đều bị xâm hại t*nh d*c. Vì vậy, lúc trước, khi bị khép tội, Châu Kế Phàm đã nhận tất cả hành vi phạm tội về mình. Bởi vì việc xâm hại t*nh d*c trong những vụ án đó quả thật đều do hắn thực hiện.
Hoàng San San, là một tội phạm đặc biệt.
Bởi vì chẳng ai có thể nghĩ tới sẽ có một phạm nhân nữ trong vụ án giết người hàng loạt 9.25. Từ đầu tới cuối, cô ả không hề để lại dấu vết gì, cho nên cũng không có ai cảm thấy hung thủ có thể là phụ nữ. Mặc dù Quý Vân Vãn từng đoán có khả năng hung thủ bị đảo ngược giới tính, nhưng cô vẫn nghĩ theo hướng hung thủ là đàn ông, hoàn toàn bỏ qua kiểu tồn tại như Hoàng San San.
Khiến một người mắc bệnh tâm thần nổi điên dễ hơn làm một người bình thường nổi điên nhiều.
Người bình thường đều có khả năng tự kiềm chế, nhưng người mắc bệnh tâm thần nặng thì không có khả năng đó, bởi vậy họ dễ mất khống chế hơn.
Từ nhỏ, Hoàng San San đã có một số khuyết tật tâm thần nhất định. Ngoại trừ việc bị vứt bỏ lúc nhỏ thì còn liên quan đến việc cô ả mắc chứng loạn sản* bẩm sinh. Lúc mang thai cô ả, vì nguyên nhân gia đình nghèo khó nên phương diện dinh dưỡng thể chất và ổn định tinh thần của mẹ cô ả đều rất kém. Tới khi mang thai Hoàng Văn Văn, hoàn cảnh gia đình nhà bọn họ đã tốt hơn một chút, cho nên Hoàng Văn Văn mới phát triển và dậy thì bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân hai chị em bọn họ khác biệt lớn như vậy.
*Chứng loạn sản: Là một tình trạng ảnh hưởng đến sức khỏe nói chung và có thể bao gồm sự kém phát triển về trí tuệ, não, hoặc sự phát triển bất thường ở các cơ quan có thể do bệnh từ mẹ, bẩm sinh,...
Đương nhiên, những việc cô ả trải qua sau này mới là nguyên nhân lớn nhất.
Sau khi Hoàng San San nổi điên thì cầm búa đập lung tung, vài lần suýt đập vào người Quý Vân Vãn.
Quý Vân Vãn sợ toát mồ hôi, nhưng tứ chi cô bị trói chặt, hoàn toàn không có cách nào né tránh.
Không lâu sau, Hoàng San San tỉnh táo hơn một chút.
Cô ả tháo mặt nạ xuống, lộ ra đôi môi tô son đỏ, ngoại hình ngũ quan đều giống một người đàn ông trưởng thành, cô ả nói: "Cô không phải Văn Văn, cô là Quý Vân Vãn."
"Một kẻ giết người dù đã giết bao nhiêu người thì cũng sẽ không bao giờ quên nạn nhân đầu tiên của mình." Quý Vân Vãn thở hổn hển nói: "Cô không chỉ quên mất người đầu tiên mình giết trông như nào, mà còn quên cả dáng vẻ người em gái cô yêu nhất đồng thời là người cô hận nhất, ghét nhất. Đúng là đáng thương."
Hoàng San San nổi giận: "Ai nói tôi yêu nó! Tôi ghét nó! Người tôi ghét nhất trên thế giới này chính là nó!! Tôi đã giết nó, tôi đã nhìn vào mắt nó rồi bóp cổ nó đến chết. Tôi còn chặt đứt đôi chân mà nó tự hào nhất, sao tôi có thể yêu nó chứ!"
Quý Vân Vãn bình tĩnh nhìn cô ả: "Không yêu cô ấy thì tại sao còn muốn lưu giữ đôi giày cao gót mà cô ấy đi ngày đó?"
Trong căn phòng cũ nát này, thứ sạch sẽ nhất, trái ngược với hoàn cảnh xung quanh nhất, chính là chiếc hộp ngay ngắn trên kệ giày kia.
Nạn nhân đầu tiên, người bị chặt hai chân sau khi chết, Hoàng Văn Văn, đã bị mất một đôi giày cao gót.
Mà bên trong chiếc hộp được giữ gìn sạch sẽ kia, vừa hay cũng là một đôi giày cao gót.
Chưa kể thứ được bên cạnh chiếc hộp đó, là một con búp bê vải cũ nát, giống hệt con búp bê vải Quý Vân Vãn nhận được.
Hoàng San San lập tức dùng cơ thể che phía trước chiếc hộp, gào lên giận dữ với Quý Vân Vãn: "Cô nói bậy!"
"Có phải nói bậy hay không cô tự biết. Cô đã tự tay g**t ch*t em gái cô, và cả em gái của tôi!" Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: "Thế nào, cô không chịu được việc tôi có một người em gái vừa xinh xắn ngoan ngoãn vừa thích quấn quýt với tôi sao? Tôi nói cho cô biết. Ngay cả khi không còn trên đời này nữa thì em ấy vẫn yêu tôi. Tôi cũng sẽ mãi mãi yêu thương em ấy. Em ấy vẫn luôn sống trong lòng tôi với dáng vẻ của người em gái mà tôi yêu nhất, còn cô thì sao?
Rốt cuộc cô hận cô ấy, ghét cô ấy, hay vốn dĩ là ghét chính cô đây? Hoàng San San, có phải có người đã nói với cô, sự ra đời của cô không sai, người sai là bố mẹ cô, em gái cô và xã hội này nữa, đúng không? Tất cả những người từng kỳ thị cô, đẹp hơn cô, bình thường hơn cô trong xã hội này đều đáng chết?"
"Đúng, cho nên cô cũng đáng chết!" Hoàng San San ném búa, đi về phía cô, nói: "Cô đã yêu em gái mình như vậy thì đi xuống dưới đó mà gặp lại cô ta đi."
Cô ta nói xong liền nhấc chân đá đổ thùng sắt trên mặt đất.
Quý Vân Vãn đã ngửi được từ trước, đó là một thùng xăng lớn.
Thùng xăng lớn kia đủ để đốt sạch cả căn phòng nhỏ này và cô.
"Lâm Tu đã lừa cô, từ trước tới nay gã chưa từng yêu cô!" Quý Vân Vãn tức giận nói: "Gã từng nói yêu cô sao? Ở trong mắt gã, cô và Châu Kế Phàm giống nhau, đều là con rối mặc gã sử dụng. Chẳng lẽ cô không muốn gặp gã một lần nữa sao!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!