"Là ai đã hủy hoại cô ấy? Quý Vân Vãn, cô mở to hai mắt mà nhìn xem!"
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, Quý Vân Vãn cắn rách lòng môi, máu tươi rỉ ra từ đôi môi tái nhợt của cô.
Người đàn ông đeo mặt nạ dừng một chút.
Quý Vân Vãn mở mắt, cất lời nói: "Bảy tháng trước, tại sao không giết tôi?"
"... Tôi không nỡ giết cô." Người đàn ông đeo mặt nạ vuốt nhẹ khuôn mặt sưng đỏ của cô, nâng cằm cô lên, cười nói với chất giọng khàn khàn: "Giết cô thì làm sao thấy được biểu cảm của cô chứ?"
"Người không nỡ giết tôi không phải anh đâu." Quý Vân Vãn cong môi, đôi môi bị màu đỏ của máu tươi bao phủ nhìn rất ghê người, cô nói: "Người không nỡ để tôi chết, là Lâm Tu. Người không cho anh giết tôi, cũng là Lâm Tu. Tôi nhớ ra rồi. Lúc ấy, điện thoại của anh đã liên tục vang lên, ánh sáng mà tôi nhìn thấy không phải đèn xe, mà là điện thoại của anh. Nguyên nhân gã không cho anh giết tôi là gì?
Anh biết không?"
"Anh không biết." Quý Vân Vãn nhìn vào mắt người đàn ông, chịu đựng sự đau nhức, thở hổn hển nói: "Để tôi nói nguyên nhân cho anh nhé. Anh lại đây, để tôi nói cho anh..."
Người đàn ông đeo mặt nạ theo bản năng muốn ghé tai tới gần cô. Nhưng ngay giây tiếp theo, gã như chợt bừng tỉnh, bất ngờ đẩy cô ra, nổi giận cầm lấy búa sắt bên cạnh chĩa vào cô: "Quý Vân Vãn, đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm gì, cô muốn thôi miên tôi?"
"Vậy tại sao lại không giết tôi? Lúc ấy anh chỉ cần dùng sức một chút là có thể vặn gãy cổ tôi rồi. Anh còn có thể chặt đứt hai tay hai chân, thậm chí là đầu tôi rồi mang đến trước mặt Lâm Tu, giống như khi chém chết Trịnh Nhã ấy. Anh nên mang thi thể không toàn thây của tôi đến trước mặt gã kìa. Chẳng phải đây mới là điều anh muốn làm sao? Có bản lĩnh thì giết tôi đi chứ!"
Người đàn ông đeo mặt nạ nắm chặt búa sắt, căm phẫn quát to một tiếng, xoay cây búa đập về phía cô.
"Bịch", búa sắt nện mạnh xuống bên tai cô.
"Tôi muốn giết cô, giết cô! Tôi phải chặt đầu cô!" Người đàn ông đeo mặt nạ gào thét điên cuồng. Gã lại nhấc búa sắt lên, chuẩn bị nện xuống đầu Quý Vân Vãn.
Ngay khoảnh khắc đó, Quý Vân Vãn ngậm máu tươi, gằn từng tiếng nói: "Chị muốn giết em thật sao? Chị gái?"
"Keng", búa sắt rơi xuống mặt đất.
"Cô..." Trong giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ có vẻ hoảng sợ: "Cô... Cô là ai??"
"Chị đoán xem em là ai?" Quý Vân Vãn nhìn chằm chằm vào mắt gã, nói chậm rãi: "Tuy chị bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, nhưng chúng ta vẫn gặp nhau thường xuyên mà, không phải sao? Chẳng lẽ chị không còn nhớ chính chị là người thường đi cùng em trên đường tan học sao... Em là em gái chị, Văn Văn đây."
Qua chiếc mặt nạ đáng sợ kia, Quý Vân Vãn nhìn thấy đồng tử của "gã" chợt giãn ra.
Câu nói kia đã làm cho ác ma giết người này chìm vào ký ức hỗn loạn.
Nhà họ Hoàng có tất cả hai người con gái. Bởi vì gia đình nghèo khó nên bất đắc dĩ phải "tặng" con gái lớn cho người ta. Lý do "tặng" con gái lớn cũng không phải bởi vì nguyên nhân tuổi tác, mà là do bản thân cô gái này có chỗ khiếm khuyết.
Từ nhỏ con gái lớn đã như một bé trai, cơ thể cường tráng, ngoại hình cục mịch, cực kỳ giống người bố quanh năm làm nông của họ, không hề có dáng vẻ con gái.
Chẳng bao lâu sau, gia đình kia cũng phát hiện ra điểm ấy. Ngoại hình của cô gái này rất xấu. Cho dù ở nông thôn cũng không thể xếp vào hàng ngoại hình phổ thông, chưa kể đến là trí tuệ cũng chậm phát triển. Không lâu sau, người nhà kia đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Hoàng San San, cái tên của một bé gái nhưng ngoại hình lại như một bé trai xấu xí. Mà em gái cô ả, Hoàng Văn Văn, thì hoàn toàn giống những bé gái bình thường khác, là một cô bé yếu đuối từ nhỏ, thích ôm búp bê khóc.
Cô ả lang thang bên ngoài mà lớn lên. Cuối cùng, lúc mười tuổi cô ả cũng tìm được đường về nhà. Nhưng không một ai trong nhà chịu thừa nhận cô ả. Ngay cả em gái ruột cũng nói cô ả là b**n th**, yêu quái.
Nhưng cô ả vẫn rất thích em gái mềm mại dịu dàng như búp bê kia, mỗi ngày đều lén đi theo cô ấy, cùng đi học cùng tan học.
Trong thị trấn nhỏ lạc hậu, bọn họ tựa như hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Mỗi ngày, em gái lên lớp và tan trường như những bé gái bình thường khác. Mà cô ả thì ngày ngày nhặt rác, chờ em gái tan học ở cổng trường.
Rốt cuộc có một ngày, em gái đã chú ý tới cô ả.
Đó là bởi vì trên đường tan học, cô ả đã giúp em gái đánh mấy cậu nhóc lớn hơn muốn bắt nạt em gái. Từ đó về sau, bọn họ đã trở thành "chị em" thân thiết nhất khi ở bên ngoài. Cô ả sẽ hộ tống em gái đi học, giúp em gái đánh những người bắt nạt cô ấy.
Một ngày nọ, Văn Văn đã tặng con búp bê mà mình yêu thích nhất cho cô ả.
Đó là thứ mà cô ả chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cô ả như nhận được bảo bối, ngày ngày ôm con búp bê ngủ trong đống rác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!