Chương 40: (Vô Đề)

Khi xuống lầu, Nghiêm Liệt bắt gặp Nguyên Triệt bị đưa tới Cục Cảnh sát.

Thấy anh, Nguyên Triệt tỏ ra căm phẫn: "Nghiêm Liệt, không phải anh giỏi lắm ư? Khi nào anh mới trả Vân Vãn cho tôi hả!"

Nghiêm Liệt dừng chân, nhìn cậu ta.

Nguyên Triệt giận dữ rít lên: "Chỉ mỗi tên b**n th** trong bệnh viện kia mới biết Vân Vãn đang ở đâu. Vậy đánh thức gã mau! Tôi cũng không tin bẻ gãy một chân gã mà gã còn không tỉnh đấy! Một chân không đủ thì thêm một cánh tay, chỉ cần gã không chết là được, không phải sao!"

Nghiêm Liệt đến trước mặt cậu ta.

Nếu không bị hai cảnh sát khống chế, Nguyên Triệt đã ra tay với Nghiêm Liệt rồi. Nghiêm Liệt hét to: "Ẫm ĩ đủ chưa!"

"Cậu nghĩ cậu làm vậy là đang cứu cô ấy? Lực lượng cảnh sát đang cố gắng tìm người. Cậu như thế không chỉ gây phiền phức cho chúng tôi, mà còn gây phiền phức cho cả cô ấy đấy!"

"Miễn sao chị ấy có thể sống sót trở về, miễn sao chị ấy có thể bình an, dù phải ngồi tù tôi cũng cam tâm tình nguyện!" Nguyên Triệt đỏ bừng mắt, toàn thân run rẩy: "Anh có cách thì cứu chị ấy nhanh! Qua thêm một phút, nhiều thêm một giây, không biết chị ấy sẽ phải chịu đau khổ cỡ nào..."

"Cậu thành thật chờ cho tôi, chớ gây phiền toái." Nghiêm Liệt trầm giọng bảo: "Tôi sẽ đưa cô ấy trở về bình an."

Nguyên Triệt giãy giụa: "Buông ra, tôi cũng phải tìm chị ấy!"

Nghiêm Liệt mặc kệ cậu ta. Nếu lúc này không nhốt cậu ta lại, không biết cậu ta còn làm chuyện kích động gì nữa.

Đến bệnh viện, Nghiêm Liệt vào thẳng phòng bệnh của Lâm Tu.

Cảnh sát canh chừng nơi này suốt hai mươi bốn tiếng, vì đến hiện tại, họ vẫn cảm thấy việc Lâm Tu hôn mê rất kỳ lạ.

Song, sau khi chuyên gia tới kiểm tra, tiến hành scan não của gã, họ đã biết gã thật sự rơi vào trạng thái hôn mê, chứ không phải đang giả vờ.

Nhưng vì cơ chế hôn mê khác nhau, nguyên nhân cũng phức tạp, nên ngay cả chuyên gia cũng không thể kết luận nguồn cơn khiến gã hôn mê là gì. Não và thần kinh của gã không hề gặp tổn thương, trên người cũng chỉ bị thương ngoài da. Cuối cùng, chuyên gia nói có khả năng gã bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn vì một k*ch th*ch nào đó, thế nên dẫn tới hôn mê kéo dài.

Nói trắng ra, kết luận như vậy chẳng khác gì không kết luận.

Vì đối với cảnh sát, Lâm Tu mắc bệnh hay khỏe mạnh cũng không quan trọng, quan trọng là... gã phải ở trạng thái tỉnh táo để phối hợp điều tra với họ!

Trước đó, dựa vào hồ sơ tâm lý hung thủ mà Quý Vân Vãn làm, họ đã khoanh vùng Lâm Tu là nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt 9.25. Sau khi điều tra, dò hỏi người quen bạn bè xung quanh tám nạn nhân trước, cảnh sát phát hiện một số nạn nhân từng yêu một thợ makeup khá nổi tiếng. Lâm Tu đã tiếp xúc với ít nhất năm nạn nhân, từng giúp họ trang điểm. Đặc biệt, gã còn từng tặng họ son môi.

Theo thông tin điều tra, bố mẹ Lâm Tu đã mất từ khi gã còn bé. Mồ côi từ năm 10 tuổi, gã phải ở nhờ nhà mợ. Gã rất có thiên phú nghệ thuật, từng học ở một trường đại học kiến trúc nổi tiếng, nhưng gã vẫn chưa tốt nghiệp. Đáng lẽ gã nên có một tương lai xán lạn, nhưng không rõ vì sao lại đột nhiên tạm nghỉ học, còn theo ngành nghề không liên quan đến kiến trúc.

Năm 16 tuổi, gã từng báo cảnh sát vì một vụ quấy rối t*nh d*c. Nhưng gã là người báo cảnh sát, kẻ quấy rối t*nh d*c là một người phụ nữ nước ngoài 40 tuổi.

Size giày của gã tương xứng với dấu giày số 42 ở hiện trường vụ án.

Gã từng đi khám bệnh vì nghĩ mình gặp vấn đề về giới tính, hồ sơ bệnh án vẫn được lưu giữ ở bệnh viện. Cũng vì điều này nên vào thuở còn đến trường, gã đã bị bạn bè bắt nạt.

Lâm Tu trông rất trẻ, giống với hồ sơ tâm lý hung thủ của Quý Vân Vãn. Gã 28 tuổi, cao khoảng 1m75, dáng người, ngoại hình, khí chất đều trên mức trung bình, điệu bộ cũng thanh nhã. Chưa hết, ở nơi gã cư trú, họ phát hiện phần lớn trang phục của gã chỉ có hai màu trắng đen. Chuộng trang sức cao cấp, ví dụ như đồng hồ hiệu. Gã yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với thân hình, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh toàn để rau xanh và hoa quả. Thích sạch sẽ ở mức độ nhất định.

Tuy không phát hiện hung khí tại nhà gã, nhưng họ thấy hàng trăm thỏi son trên bàn trang điểm. Trong đó, nhiều thỏi được cho là son bị mất của nạn nhân. Họ mang toàn bộ son về kiểm tra, có lẽ chúng sẽ được làm chứng cứ buộc tội.

Ngoài ra, họ đã kiểm tra từng ngóc ngách cả trong lẫn ngoài, nhưng không phát hiện thêm manh mối gì.

Đồng nghiệp của gã kể, hầu hết ai cũng cho rằng tính cách gã rất kỳ lạ. Bất luận nam hay nữ, gã cũng chỉ chú ý đến ngoại hình và vẻ đẹp của người đó. Điều này cũng phù hợp với lời Quý Vân Vãn đã nói: Ở xu hướng tính dục, gã bị cả nam lẫn nữ thu hút.

Huống hồ, có người nói gã từng muốn ra nước ngoài làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính.

Thế nên, Lâm Tu gần giống với hồ sơ tâm lý hung thủ mà Quý Vân Vãn lập.

Vậy rốt cuộc chỗ nào có vấn đề đây? Tại sao ngày thứ hai sau khi Lâm Tu bị bắt, Quý Vân Vãn lại mất tích? Còn thi thể bị phân xác của Trịnh Nhã thì xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau?

Tới tận bây giờ, họ vẫn chưa thu thập đủ thi thể của Trịnh Nhã. Có lẽ các phần của thi thể đã bị vứt bỏ ở nhiều địa điểm không xác định, cũng có khả năng vẫn đang nằm trong tay hung thủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!