Mùi máu tươi ngày càng nồng, tiếng cưa điện cắt thứ gì đó quanh quẩn bên tai.
Không được tập trung vào âm thanh và mùi này.
Nếu không, trong tình cảnh như vậy, ngay cả người bình thường cũng sẽ phát điên.
Quý Vân Vãn bị trói ở đó, xung quanh tràn ngập một mùi hăng mũi, tiếng cưa điện đáng sợ không hề ngừng dù chỉ một khắc. Cô vẫn không nhúc nhích, nằm cứng đờ trên giường sắt như đã chết.
Không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh khiến người khác kinh hãi này chợt dừng hẳn, có tiếng bước chân nặng nề tiến về phía cô.
Một, hai, ba bước, như thể âm thanh vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất.
Tiếng bước chân ngưng bặt, chứng tỏ có người dừng lại kế bên cô.
Người đó tới gần cô, hình như đang quan sát nhịp thở của cô.
Mùi máu tươi nồng hơn: Là mùi trên người đối phương.
Nếu một người bình thường rơi vào cảnh này, có lẽ bây giờ chỉ cần thoáng liên tưởng cũng có thể dọa người đó mất nửa cái mạng.
Huống chi, khả năng cao liên tưởng hãi hùng này là sự thật.
Vì nơi đây, đúng là hiện trường gây án của ít nhất mười vụ giết người hàng loạt.
"Chịu đựng tốt thật đấy, Quý Vân Vãn."
Giọng nói khản đặc, giống giọng một người đàn ông hơn 30 tuổi bị hỏng cổ họng.
Quý Vân Vãn nghiêng đầu.
Cô đã yên lặng suốt nhiều giờ, rốt cuộc cũng cựa quậy người.
"Chưa chết?" Người nọ cúi đầu cười: "Không hổ là cô, Quý Vân Vãn."
Người nọ lột băng dán trên môi cô xuống, Quý Vân Vãn mở miệng hít thở, vẫn không lên tiếng.
"Tại sao không nói lời nào?"
"... Đang suy nghĩ." Quý Vân Vãn nhếch mép, đôi môi tái nhợt cười mỉm: "Tôi đang nghĩ xem nên gọi là anh, hay cô đây?"
Người nọ trầm mặc một chốc.
Đột nhiên, cô cảm nhận được thứ gì đó đang đập mạnh về phía cô.
Ầm một tiếng! Búa sắt bổ thẳng xuống bên tai cô, khiến cô ù tai. Quý Vân Vãn nín thở, trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh phần đầu be bét máu do bị đập hiện lên trong não cô.
Người này muốn ép cô phát điên...
Dù tố chất tâm lý vững vàng cỡ nào, dù cơ chế phòng vệ cứng cỏi ra sao, cô cũng không chịu nổi hành vi đe dọa tính mạng hết lần này đến lần khác như vậy.
Giống hệt một thực nghiệm trong quá khứ:
Giáo sư nọ đã nhốt một tử tù trong một căn phòng, giáo sư bịt kín mắt tử tù, nói với hắn: Chúng tôi chuẩn bị thay đổi cách tử hình anh, chúng tôi sẽ cắt mạch máu của anh, để anh chảy máu đến chết.
Sau đó, giáo sư mở vòi nước, để tử tù nghe âm thanh nước nhỏ giọt. Giáo sư nói, đây là tiếng máu anh đang chảy.
Sáng hôm sau, khi giáo sư mở cửa phòng, tử tù đã tắt thở. Lúc tử vong, hắn trắng bệch mặt, là tình trạng chảy máu tới chết. Thật ra hắn không mất một giọt máu nào, mà hắn bị kinh hãi rồi qua đời vì ám thị tâm lý chảy máu.
Đây là sức mạnh của ám thị tâm lý, nó có thể cứu một bệnh nhân đang nguy kịch, cũng có thể giết một người trong vô hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!