Chương 38: (Vô Đề)

Đau đớn, chóng mặt, buồn nôn, hết đợt này đến đợt khác.

Toàn bộ cảm giác trên, dường như đang đưa cô quay về đêm mưa kia. Đau đớn dữ dội, hoàn cảnh bí bách, bóng tối bao phủ, sự ngột ngạt khi bị khống chế. Cô không biết mình đã vùng vẫy bao lâu mới từ từ tỉnh táo lại giữa cơn đau.

Trong khoảnh khắc tỉnh dậy, cô lập tức nhận ra mình đã bị trói.

Hai tay hai chân cô bị trói chặt bằng xích sắt, dưới thân là giường sắt cứng ngắc, mắt bị vải đen bịt kín, miệng bị dán băng dính, chỉ còn đôi tai có thể nghe thấy âm thanh.

Giãy giụa là vô ích, sẽ chỉ lãng phí thể lực.

Kích động và hoảng sợ ập tới cùng lúc, đến khi nhận ra tình cảnh của mình, cô thở phào nhẹ nhõm, dần trấn tĩnh.

Không rõ cô đã hôn mê bao lâu. Chắc hẳn kẻ bắt cóc đã nhốt cô vào trong xe, sau đó lái xe đi.

Vậy nơi này vẫn là Tân Hải chứ?

Xung quanh tĩnh lặng, bốn phía thoang thoảng mùi rỉ sét, hòa với mùi máu tươi nồng nặc. Ngoại trừ vết thương nặng gây đau đớn ở đầu, và cơn nhức nhối vì tứ chi bị trói trên giường, có lẽ cô không còn vết thương nào khác.

Vậy mùi máu tươi này ắt thuộc về người khác...

Cô cố gắng lắng nghe, hình như còn tiếng nước nhỏ xuống đất.

Nếu cô đoán không sai, có lẽ đây chính là hang ổ của hung thủ.

Quý Vân Vãn thở dài.

Lần trước, cô đã cãi nhau với Nghiêm Liệt vì chuyện Lâm Tu. Nếu lần này cô có thể sống sót trở về, không biết sẽ bị mắng đến mức nào nữa.

Mắt bị bịt kín, không thể mở được nên cô chỉ đành suy ngẫm trong bóng tối.

Ngay từ thời điểm thôi miên Lâm Tu, thật ra cô đã phát hiện, Lâm Tu không mạnh như cô tưởng.

Một người rối loạn phân định giới tính, bề ngoài đàn ông nhưng bên trong mang tính hướng nữ giới, đồng thời lại chất chứa nỗi thù hận ghen tị sâu sắc với đàn bà con gái.

Tuy cơ chế phòng vệ tâm lý của gã kỳ lạ, nhưng vẫn bị cô đánh bại dễ dàng. Ngoại trừ hình dáng và trải nghiệm tổng thể, cũng không thể nói gã hoàn toàn phù hợp với hồ sơ tâm lý cô lập. Thế nên bấy giờ cô đã nhận ra, chắc chắn vẫn còn một người nữa tham gia vào vụ án 9.25. Người kia, có lẽ là kẻ khiến cô trọng thương dạo trước.

Trong chuỗi hành vi phạm tội này, nếu xếp hạng mấy tên hung thủ đó, vậy địa vị của Lâm Tu sẽ cao hơn Châu Kế Phàm, Châu Kế Phàm cao hơn La Vân Chi và Phong Độ.

Còn thứ bậc của người này, có thể xếp trên Lâm Tu, cũng có thể ở dưới Lâm Tu. Không dám chắc, cô vẫn cần bình tĩnh suy nghĩ thêm.

Bất kể thân hình, sức mạnh, hay cảm giác người này mang đến cho cô, cũng giống hệt kẻ đã tấn công cô, khiến cô hôn mê vào năm trước.

Do đó, chờ lâu như vậy, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này.

Quý Vân Vãn nhếch môi, cười thầm.....

Sau khi Quý Vân Vãn mất tích cả đêm, người đầu tiên phát hiện ra là Nhậm Ninh Ninh.

Vào mười giờ sáng nay, Nhậm Ninh Ninh đã hẹn cho cô một khách hàng. Theo như bình thường, muộn nhất vào chín giờ, Quý Vân Vãn nhất định sẽ có mặt ở Cơ sở để sẵn sàng tiếp đón người cần tư vấn. Nhưng đã chín rưỡi mà cô vẫn chưa đến, Nhậm Ninh Ninh nghĩ dạo này cô vất vả mệt mỏi vì chuyện vụ án, nên em ấy đã chủ động gọi cho khách lùi giờ hẹn xuống nửa tiếng, rồi chuẩn bị thêm mười mấy hai mươi phút.

Với tính cách của Quý Vân Vãn, dù mệt thế nào, cô cũng sẽ không lỡ hẹn, cùng lắm chỉ muộn một lát chứ không quá lâu.

Mười giờ kém mười lăm, rốt cuộc Nhậm Ninh Ninh đành phải gọi cho Quý Vân Vãn, nhưng không gọi được, máy đã tắt.

Em ấy nhanh chóng quyết định sang chung cư tìm người, dù sao hai nơi cũng gần nhau. Kết quả, gõ cửa vẫn không thấy ai ra mở. Đúng lúc này, Nguyên Triệt cũng gọi tới. Vốn cậu ta muốn hỏi xem Quý Vân Vãn đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì cậu ta sẽ cầm qua. Vừa nghe Quý Vân Vãn không nhận điện thoại, gõ cửa không ra, cậu ta lập tức chạy đến.

Sau khi tới tới lui lui một hồi, lúc này hai người đã khẳng định, Quý Vân Vãn mất tích rồi.

Nghĩ đến hậu quả lần mất tích trước của Quý Vân Vãn, Nhậm Ninh Ninh sợ hãi mềm nhũn chân. Nguyên Triệt sa sầm mặt, dặn em ấy một câu lập tức báo cảnh sát xong, cậu ta cầm điện thoại liên lạc để tìm người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!