"Tôi nói này Cố vấn Quý, Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi không nguôi giận ngay đâu, cô thật sự không muốn dập lửa à?" Sở Phong buột miệng hỏi.
"Anh ấy giải tỏa cơn tức cũng có ích mà." Quý Vân Vãn nhún vai: "Kìm nén lâu vốn không phải chuyện tốt, nổi giận đúng lúc sẽ giúp cải thiện cho sức khỏe tâm lý lẫn sinh lý. Tôi đang giúp anh ấy đó."
"Thế hả?" Sở Phong nghi ngờ nhìn cô: "Sao tôi lại cảm thấy cô cố ý nhỉ?"
Làm thế nào để xoa dịu một người đang tức giận và cân bằng cảm xúc của người đó, đây là phạm vi chuyên môn của Quý Vân Vãn, không thể có chuyện cô không làm được.
Ngược lại, chắc chắn cô cũng hiểu rõ cách khiến một người nổi điên.
Vậy nên, Sở Phong mới nghĩ cô cố ý làm vậy.
"Cô đã châm lửa thì cũng nên làm người dập lửa đấy, Cố vấn Quý." Sở Phong nói: "Bọn tôi không muốn nhìn vẻ mặt đáng sợ kia mấy ngày liên tiếp đâu."
Chẳng mấy chốc, Triệu Lâm cũng chạy vào cầu xin: "Đến dỗ Đội trưởng Nghiêm của chúng tôi nhanh nhanh nhé, Cố vấn Quý ơi."
Quý Vân Vãn lắc đầu: "Sao tôi phải dỗ chứ, còn chưa có ai dỗ tôi đâu."
"Bọn tôi dỗ, bọn tôi có thể lần lượt dỗ cô. Cô muốn thế nào cũng được. Nhưng Đội trưởng Nghiêm, bọn tôi dỗ không nổi." Triệu Lâm khổ không thể tả: "Thường ngày trông anh ấy lạnh lùng, nhưng thật ra hiếm khi nổi giận lắm. Dù bực tức anh ấy cũng chỉ đanh mặt lại thôi. Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy anh ấy trút giận ở mọi nơi thế này. Cơn tức kia đã lan khắp Đội Cảnh sát Hình sự rồi, chỉ còn phòng làm việc của cấp trên chưa bị lửa giận của anh ấy đốt đến thôi.
Nếu cô không dập lửa, bọn tôi phải tới Đội phòng cháy cầu viện binh đấy."
"Làm gì đến mức đó?"
"Có, tuyệt đối có!"
"Tốt lắm, cho các anh chứng kiến một mặt khác của Đội trưởng Nghiêm."
"... Đừng mà, Cố vấn Quý!!!"
Quý Vân Vãn không tim không phổi về nhà ngủ, hôm sau bị ba cuộc gọi của Nguyên Triệt đánh thức.
Cô bắt máy rồi nhét di động xuống dưới gối đầu, để chiếc gối nhận hết cơn tức đầu tiên của Nguyên Triệt. Đợi cậu ta đỏ mặt tía tai mắng xong rồi, cô mới rút điện thoại ra, nghe cậu ta hỏi: "Em nghe bảo chị bị thương, có nặng không? Em đã nói nhất định phải tìm cho chị hai vệ sĩ, chị lại khăng khăng không chịu! Chị chờ đó, bây giờ em muốn đến thăm chị."
Nguyên Triệt đi công tác ba ngày, nhưng vẫn chú ý tình hình của Quý Vân Vãn mỗi ngày. Nghe nói, tối qua cậu ta gọi cho Sở Phong mười mấy cuộc điện thoại. Khi biết tin, cậu ta lập tức lái xe suốt đêm trở về.
Cậu ta vừa bị Quý Vân Vãn từ chối, buồn bực trong lòng vài ngày, chỉ tập trung làm việc. Nhưng dù sao cậu chủ lớn nhà họ Nguyên vẫn là cậu chủ lớn nhà họ Nguyên, bỏ cuộc dễ dàng không phải tác phong của cậu ta.
"Không biết lớn nhỏ." Quý Vân Vãn giơ tay lên nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của mình, lười biếng hỏi: "Giờ đến lượt em dám dạy dỗ chị?"
"..." Âm thanh Nguyên Triệt nghiến răng truyền ra từ điện thoại. Sau hồi lâu, cậu ta nặng nề gọi một tiếng: "Chị, chị gái, được chưa? Em qua thăm chị được không?"
"Được, nhưng hôm nay chị đã kín lịch rồi, buổi tối còn phải tùy tình hình. Vừa mới bắt được người, chắc chắn bao chuyện vẫn đang chờ chị bên Cục."
"Vậy... vụ án này đã kết thúc rồi đúng không?"
"Kết thúc?"
"Chẳng phải đã bắt được gã tội phạm kia rồi sao? Kẻ tấn công chị dạo trước có phải gã không?!"
"... Ai biết." Quý Vân Vãn nói nhỏ: "Người vẫn đang hôn mê, trước khi thẩm vấn thì chưa thể kết luận đâu. Em gấp gì chứ."
Nguyên Triệt dừng xe dưới đèn giao thông, nhíu mày: "Ý chị là, vụ án này còn chưa xong? Chị vẫn có thể gặp nguy hiểm?"
Quý Vân Vãn ngáp nhẹ, lẳng lặng nhìn trần nhà một lát: "A Triệt, em quan tâm chị vậy à?"
"Không thì sao?" Nguyên Triệt siết chặt vô lăng, gằn từng từ: "Em quan tâm chị nhiều cỡ nào, có lẽ toàn bộ thế giới chỉ mỗi mình chị không biết thôi."
Suốt bảy tháng ấy, nếu nói ai hy vọng Quý Vân Vãn tỉnh dậy nhất, chắc chắn người đó sẽ là cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!