"Cậu xem nó vẫn đang chơi búp bê hỏng kìa."
"Trời ạ, Lâm Tu, mày là một thằng con trai mà lại thích buộc tóc chơi búp bê vải, lẽ nào mày không phải con trai hả?!"
"Con trai không thể tô son, không thể chấm nốt ruồi son trên ấn đường, cũng không thể mặc váy."
"Con gái cũng không đi như vậy, sao mày ưỡn ẹo thế?"
"Búp bê vải là thứ bé gái mới chơi, bé trai nên chơi ô tô, chơi xếp khối gỗ. Lâm Tu, em đừng bắt chước bé gái nữa, em còn như vậy thầy sẽ tức giận đấy."
Quý Lâm Tu cúi đầu nhìn mình, hình hài tầm 4, 5 tuổi, gã mặc đồng phục màu xanh mà trước đây gã ưng ý nhất, trên tay cầm một con búp bê vải.
Nhưng rõ ràng bây giờ gã phải là...
Phải là hình dáng người lớn mới đúng.
Gã kinh ngạc quay đầu nhìn, một cô gái xõa tung mái tóc dài, không rõ mặt nhưng rất quen thuộc đứng phía sau.
"Lúc tôi bị Châu Kế Phàm hành hạ, anh đang xem ngay bên cạnh, đúng không?"
"Tại sao lại giết người?"
"Chỉ giết người mới có thể khiến anh sảng khoái sao?"
"Anh hận phụ nữ đến thế ư? Rõ ràng anh cũng muốn trở thành phụ nữ, tại sao lại hận bọn tôi như vậy?"
"Tại sao phải chặt chân của bọn tôi? Anh căm thù sự tồn tại của bọn tôi đến nhường nào chứ?"
"Không, tôi không hận phụ nữ." Rốt cuộc Quý Lâm Tu cũng cất lời: "Tôi chỉ..."
"Chỉ không biết nên đối xử với họ thế nào, nên dứt khoát hủy hoại?"
Quý Lâm Tu lùi lại một bước, đằng sau chìm trong màn sương mù tối đen, gã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt: "Quý Lâm Tu, anh chính là một kẻ vô dụng chui ra từ cống ngầm. Chính anh đã thấy địa ngục, nhưng cứ muốn kéo tất cả mọi người vào chịu khổ chung. Anh vốn không có tư cách chạm vào họ. Ngay cả khi đã chết dưới tay anh, họ vẫn mãi mãi chỉ thuộc về bản thân họ.
Còn anh... anh mới là kẻ vĩnh viễn sống trong địa ngục."
Quý Lâm Tu lùi về sau từng bước.
Gã không còn lựa chọn nào khác, mọi thứ trước mặt đang sụp đổ!
"Khi tiến dần vào làn sương mù, anh sẽ cảm nhận rõ nỗi đau cùng cực. Đó là vô vàn vết thương anh từng thấy, vết thương trên người các cô gái ấy sẽ hằn sâu lên toàn thân anh, chúng sẽ không ngừng chảy máu, sẽ từ từ nuốt chửng anh... Anh sẽ vĩnh viễn bị xiềng xích trong nhà giam bằng máu tanh do chính anh tạo nên..."
Lúc Nghiêm Liệt dẫn người cầm súng xông vào phòng làm việc, cảnh trước mắt khiến họ sững sờ.
Máu tươi chảy lênh láng, Quý Lâm Tu cầm một con dao, đang cắt vào da mình. Lưỡi dao đã đến gần vị trí động mạch cảnh trên cổ. Nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc gã sẽ chết do mất máu!
Còn Quý Vân Vãn đang ôm cánh tay đứng bên cửa sổ, quần áo trắng dính máu. Với đôi mắt lạnh lẽo như tử thần, cô nhìn gã đàn ông đang bóp cổ sắp chết ngạt nằm dưới sàn. Cô nhếch mép, không rõ đang vui hay giận.
Tay cô đẫm máu, vết thương trên đó cũng không đỡ hơn Quý Lâm Tu bao nhiêu.
Nghiêm Liệt lập tức biến sắc, đột nhiên tiến lên một bước, rồi lại dừng chân.
Vì Quý Vân Vãn đã nhìn qua, ngăn cản anh.
Tất cả mọi người sợ hoảng hồn: "Cố vấn Quý, chuyện này..."
Rõ mười mươi, người này đã bị Quý Vân Vãn thôi miên.
"Hoảng gì chứ." Quý Vân Vãn mỉm cười với họ: "Mọi người tới đúng lúc lắm, tôi và gã không chết được đâu. À, camera ở đằng kia. Tôi cũng được xem như, phòng vệ chính đáng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!