Trong phòng mở đèn sáng lập lòe, đồ trang trí Geometric* trên bàn lắc lư chậm rãi, còn bên ngoài rèm cửa sổ, thành phố rộng lớn đang chìm trong ánh đèn dưới trời đêm.
*Phong cách Geometric: là một loại hình nghệ thuật thị giác, sử dụng hình khối hình học đơn giản và không liên quan đến thế giới tự nhiên.
Trước cửa sổ sát đất, hai người ngồi đối diện nhau, ghế dựa của Quý Vân Vãn cao hơn một chút. Điều này thể hiện, khi nói chuyện với khách cần tư vấn, cô là người giữ vai trò chủ đạo.
Nhưng hiển nhiên, người đàn ông trước mắt này cũng là người quen đứng ở vị trí cao, anh ta khẽ cười: "Theo lý mà nói, trước khi hỏi họ tên người khác, cô nên tự giới thiệu về mình mới phải phép chứ nhỉ?"
Quý Vân Vãn nhướn mày: "Ở chỗ tôi, lời tôi nói mới là lý lẽ. Nếu anh không bắt kịp được nhịp độ của tôi, vậy chúng ta có thể chấm dứt cuộc tư vấn này bất cứ lúc nào."
Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ nhượng bộ: "Tôi tên Quý Lâm Tu."
"Quý?"
"Quý trong bốn mùa." Người đàn ông cười: "Cùng họ với cô, là vinh hạnh của tôi."
Quý Vân Vãn nhếch môi: "Ồ? Vậy có lẽ đúng là vinh hạnh của anh rồi. Dù sao lúc người khác gọi tôi là bác sĩ Quý, Cố vấn Quý hay cô Quý, dòng họ này vẫn rất được mọi người kính trọng."
"Thế anh Quý, chúng ta tâm sự nhé. Anh tới tư vấn vì nguyên nhân gì? Tôi có thể giúp gì cho anh đây?"
Quý Lâm Tu mỉm cười: "Nếu tôi nói, thật ra tôi đến vì nghe danh cô, vì muốn gặp bác sĩ Quý, nhà Thôi miên, cũng là chuyên gia Tư vấn Tâm lý nổi tiếng nhất Thành phố Tân Hải... liệu có đột ngột quá không?"
"Đương nhiên là không." Quý Vân Vãn cười khách sáo: "Người muốn gặp tôi không ít, thêm cả anh cũng không sao. Nhưng chắc trợ lý của tôi đã nói cho anh biết nguyên tắc thu phí của tôi rồi. Ở Thành phố Tân Hải, tôi thật sự rất nổi tiếng, phí tư vấn cũng thuộc hàng cao nhất. Kể từ khoảnh khắc anh ngồi xuống, chúng ta đã bắt đầu tính phí rồi."
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn trước mặt hai người, nó tượng trưng cho thời gian trôi qua, giờ đây cát đã bắt đầu đổ xuống.
"Nếu đã đến với lòng kính trọng, tất nhiên tôi cũng sẽ thể hiện đủ chân thành. Giá cả của quý cô, tôi có thể trả gấp đôi, chỉ cần quý cô giải quyết được vấn đề của tôi."
"Vậy anh có vấn đề gì?"
Người đàn ông nhún vai: "Nhưng tôi hy vọng cô sẽ nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đang gặp vấn đề gì."
"Ồ? Khảo nghiệm tôi?"
Điện thoại Quý Vân Vãn đặt trên bàn đổ chuông, cô không nhìn đã ấn tắt, úp xuống bàn.
Quý Lâm Tu nói: "Theo Tâm lý học, hành động úp điện thoại xuống bàn là do có bí mật không muốn ai phát hiện nhỉ?"
Quý Vân Vãn thản nhiên đáp: "Ừ, trong điện thoại của tôi có mấy lốp dự phòng*, sao có thể dễ dàng để người khác phát hiện chuyện này được."
*Lốp dự phòng (từ lóng): Khi theo đuổi một người, bạn bị họ xem là phương án phụ trong trường hợp phương án chính bị thất bại.
"Bác sĩ Quý biết nói đùa thật, dựa vào ngoại hình và khí chất của cô, chắc chắn không thiếu người theo đuổi."
"Đúng là từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thiếu đàn ông." Quý Vân Vãn giơ tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán: "Vậy còn anh? Anh chưa kết hôn và sống một mình. Tình hình này đã lâu chưa?"
"Quả là bác sĩ Quý." Quý Lâm Tu cười: "Mới thoáng nhìn đã có thể nhận ra tôi chưa kết hôn và sống một mình. Nhưng cô nói cũng không đúng hoàn toàn. Tuy tôi sống một mình, nhưng tôi có vợ."
"Ồ?" Cô dần nhìn xuống, dừng mắt ở đôi tay đeo găng màu đen đặt trên đầu gối của anh ta: "Ai lại có thể chấp nhận một người có thói quen kỳ quặc như anh chứ?"
"Kỳ quặc?"
"Vào phòng mà vẫn đeo găng tay. Hoặc anh cực kỳ thích sạch sẽ, hoặc trên tay anh có mấy vết sẹo bí mật không muốn người khác thấy. Anh thuộc vế nào?"
"Cô đoán xem."
"Tôi đoán vế thứ hai." Quý Vân Vãn nói: "Trên tay anh có bí mật muốn che giấu, không muốn người khác biết. Vậy nên anh mới đeo găng để bảo vệ để che đi, hệt như điều anh vẫn luôn giấu trong lòng... Có lẽ còn quan trọng hơn bí mật trong điện thoại của tôi nhỉ?"
"Trên tay tôi không có bí mật gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!