"Cô muốn ăn gì, để tôi nhờ người khác mua."
Nghiêm Liệt vờ như muốn rút tay về, Quý Vân Vãn lập tức giành lấy kẹo, bóc vỏ ra bỏ vào miệng. Có lẽ vì cô được ăn kẹo mình thích nên sắc mặt đã tốt hơn phần nào: "Đã có báo cáo giám định pháp y chưa?"
"Đang tăng ca, không nhanh vậy đâu." Nghiêm Liệt đứng dậy: "Cô xem thông tin cá nhân của nạn nhân thử."
Quý Vân Vãn chống tay xuống sofa muốn đứng lên, nhưng vì cô ngồi lâu quá nên hai chân đã tê rần, nhờ Nghiêm Liệt đưa tay ra đỡ cô mới đứng dậy được.
"Cô đi từ từ."
Quý Vân Vãn theo sau anh, thấy anh thi thoảng quay đầu nhìn cô, cứ như sợ cô bất cẩn ngã lăn ra đất.
Đội trưởng Nghiêm này, đã ai nói thật ra anh cũng dịu dàng chưa?
Chắc không rồi, không cần hỏi cô cũng đoán được, sẽ chẳng người nào nghĩ hai từ dịu dàng liên quan đến người đàn ông này.
Các từ miêu tả thật sự xoay quanh anh, hẳn là tham công tiếc việc, đẹp trai, lạnh nhạt, bệnh nghề nghiệp gì đó nhỉ.
"Nạn nhân tên Ngu Thi Cầm, 20 tuổi, sinh viên năm nhất khoa Múa, Trường Đại học C. Trong kỳ nghỉ bốn ngày trước, người nhà và bạn bè đã mất liên lạc với cô ấy. Nhưng vì bình thường cô ấy hay ra ngoài du lịch, tính cách cũng khá phóng khoáng, nên tạm thời không ai báo cảnh sát. Đến tận tám giờ sáng nay, thi thể được phát hiện..."
Ảnh chụp nạn nhân được phóng to. Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hình cô gái cười tươi như hoa thuở sinh thời, rồi dời mắt sang ảnh hiện trường vụ án chết chóc. Tựa như hai thái cực khác biệt của sinh mạng, một bên là nụ hoa chớm nở, một bên là tình trạng tử vong thê thảm.
"Chúng tôi đã tìm được tài khoản mạng xã hội của cô ấy. Bình thường Ngu Thi Cầm thích đăng ảnh lên mạng, đa số là hình gợi cảm. Trong điện thoại và máy tính của cô ấy, chúng tôi đã phát hiện một tài khoản riêng tư mà cô ấy không công khai. Trên đó chứa nhiều... video lẫn ảnh có sở thích độc đáo, và cả trang web."
Triệu Lâm hỏi: "Sở thích độc đáo gì?"
Nhân viên kỹ thuật mở ảnh lên, bức ảnh chưa được làm mờ nào đó lướt qua mắt mọi người, họ còn chưa kịp thấy rõ, hình đã bị kéo xuống.
"Mẹ nó, mấy thứ này là gì vậy..."
"Không cần xem." Quý Vân Vãn lên tiếng: "Ngu Thi Cầm là một cô gái trẻ đam mê S&M*. Ngay cả phần tự giới thiệu trên tài khoản mạng xã hội không công khai của cô ấy, cũng cho thấy cô ấy là một người khổ dâm thích bị ngược đãi."
*Bạo dâm (tiếng Anh: Sadism): một dạng hoạt động t*nh d*c bất thường nằm trong nhóm lệch lạc t*nh d*c. Người mắc chứng bạo dâm được định nghĩa như sau: Chỉ tìm thấy khoái lạc, c*c kh*** t*nh d*c khi hành hạ hoặc làm cho đối tượng phải đau đớn khổ sở trong khi quan hệ t*nh d*c.
Khổ dâm (tiếng Anh: Masochism) là một hình thức quan hệ t*nh d*c có tính chất bất thường thuộc nhóm lệch lạc t*nh d*c. Người khổ dâm chỉ có kh*** c*m t*nh d*c cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đấm hay chửi rủa.
Đây là cuộc họp ban đêm của Tổ chuyên án được thành lập ngay ngày vụ án xảy ra.
Bất cứ người nào cũng có thể nhận thấy, sau khi vụ án ập đến, ngoài gia đình nạn nhân ra, người chịu cú sốc nặng nề nhất chính là Quý Vân Vãn.
Trong phòng họp vừa được dựng tạm từ phòng làm việc lớn, cô ngồi ở chỗ cuối cùng, đặt một tay lên bàn, để một tay trên ghế, trông rất nhàn nhã. Nhưng các cảnh sát đang ngồi đây nào phải kẻ ngốc, ai cũng có thể cảm nhận được: Giờ khắc này, ánh mắt của Cố vấn Quý đáng sợ đến mức nào.
Năm ấy, tại cuộc họp đầu tiên về vụ án sau khi Hứa Dao qua đời, cô cũng như thế. Từ đầu tới cuối, cô không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên mặt, nhưng mọi người vẫn hiểu, cô đang giấu nỗi căm phẫn lạnh lẽo dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
- Nếu lúc này hung thủ ra tự thú, chắc chắn cô chỉ hận không thể chém gã thành ngàn mảnh.
"Chẳng trách trên người cô ấy có nhiều vết thương cũ như vậy."
"Trước mắt, chúng tôi vẫn đang sàng lọc những chiếc xe chạy qua đó. Nhưng đường này nhiều ngã rẽ, camera giám sát trên đường chính lại tình cờ bị hư, không biết có phải do hung thủ phá hỏng không. Thế nên việc sàng lọc vẫn cần thêm ít thời gian."
"Cố vấn Quý, cô chuẩn bị xong chưa?" Nghiêm Liệt hỏi.
Quý Vân Vãn đứng dậy: "Tôi đã phác họa định hướng tâm lý sơ bộ như một tài liệu tham khảo về hung thủ. Mời các vị yên tĩnh, nghe tôi nói xong rồi hẵng hỏi."
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Không ai ngờ, suốt hơn ba giờ lặng thinh một mình trong văn phòng vừa rồi, cô đã nghĩ ra hồ sơ tâm lý về hung thủ.
Vào lúc mọi người cứ tưởng tinh thần của cô sa sút, cần thời gian xoa dịu, thì cô vẫn luôn điềm tĩnh động não.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!