Chương 31: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm nay, một trường đại học thể thao đã tổ chức cuộc thi chạy đường dài cho sinh viên. Địa điểm được chọn, là con đường nằm khuất dưới chân một ngọn núi ở vùng ngoại thành.

Lúc chạy qua một khúc rẽ, có người phát hiện một thi thể bị chôn vùi một nửa.

Tại sao lại nói bị chôn vùi một nửa?

Vì ven đường mọc vô số hoa cỏ, người đầu tiên phát hiện nạn nhân đã thấy một nửa thi thể trong bụi hoa. Lúc vừa nhìn vào, người đó còn tưởng là ma

-nơ

-canh, khi đến gần quan sát kỹ, mới phát hiện là một thi thể. Bấy giờ còn đông đúc sinh viên, ngoài người nhát gan la hét bỏ chạy sau khi biết là xác chết ra, đa số ai cũng thấy thi thể nằm trong bụi hoa tươi đó. Nhiều người còn mạnh dạn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Nạn nhân có điểm giống với nạn nhân của vụ án liên hoàn 9.25. Môi bị bôi màu đỏ tươi, vết máu đỏ trên ấn đường, khắp người chằng chịt vết thương bị xâm hại khi còn sống.

Hai chân người chết cũng mang giày cao gót, nhưng thay vì bị chặt bỏ, quanh mắt cá chân lại buộc một dây ruy băng màu đỏ.

Dưới ánh ban mai, nếu nhìn thoáng qua, thậm chí còn toát lên vẻ đẹp vừa yên bình vừa lạ lùng.

Khi Quý Vân Vãn lái xe tới hiện trường, pháp y đã sắp kết thúc công việc. Tuy con đường đã bị phong tỏa tạm thời, nhưng nhiều người và phóng viên vẫn vây quanh giao lộ. Không một đơn vị truyền thông nào chịu bỏ qua vụ án chắc chắn sẽ gây rúng động cả Tân Hải, thậm chí toàn quốc này.

Vụ án của La Vân Chi mới được giải quyết mấy ngày, kết quả cũng vừa công bố, giờ đây lại xuất hiện thêm nạn nhân mới, quả thực đang tát thẳng vào mặt cảnh sát.

Vậy nên vào lần này, ngay cả Cục trưởng Bạch cũng đích thân tới hiện trường. Quý Vân Vãn nhận găng tay và bao chân, lúc đến gần, cô nghe thấy pháp y Lưu thở dài.

"Sao rồi, chú Lưu?"

"Ngoại trừ hai chân vẫn còn, đặc trưng của các bộ phận khác giống hệt. Nhưng cháu xem này, trên hai tay và hai chân cô ấy đều buộc dây đỏ, còn buộc rất chặt, khiến chúng xuất hiện tình trạng sưng tấy."

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Quý Vân Vãn đã khẳng định:

Đây mới là nạn nhân thứ chín thật sự.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn lớp trang điểm không hài hòa trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái.

Song, càng nhìn càng thấy bất thường, cô đeo găng tay vuốt nhẹ môi nạn nhân.

Không phải máu, là son môi thật.

"Vân Vãn, cháu sao vậy?"

"Chú Lưu, đây là son, không phải máu..."

"Ừ, đúng là son đấy, nhưng muốn xác định xem có lẫn máu không thì vẫn phải xét nghiệm thêm."

Quý Vân Vãn thở dài.

Móng tay đã cắm sâu vào da, nhưng cô không hề đau đớn. Vì so với quá trình bị tra tấn mà nạn nhân phải trải qua trước khi chết, cơn đau của cô chẳng đáng nhắc tới.

"Túi của cô ấy đâu?" Quý Vân Vãn hỏi.

Nghiêm Liệt bước đến trả lời: "Tôi đã tìm rồi, không thấy son trong túi cô ấy."

Quý Vân Vãn bắt gặp một số phóng viên đang mua lại hình từ sinh viên chụp được ảnh nạn nhân đầu tiên, đôi bên còn đang cò kè mặc cả. Sinh viên kia cầm ảnh chụp nạn nhân phóng to trên tay, tỏ vẻ đắc ý ra giá năm ngàn.

Quý Vân Vãn sa sầm mặt, khi cô định qua bên đó, Nghiêm Liệt đã giữ chặt cô: "Đừng."

"Thằng nhóc thờ ơ với mạng người và gia đình nạn nhân kia, ai có thể ngăn cản nó đây?"

"Tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!