Chương 30: (Vô Đề)

Trên đường về nhà, rốt cuộc dư vị của rượu cũng làm suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, cô cứ không ngừng huyên thuyên. Đã thế, mấy lời linh tinh này còn đủ dọa bất kỳ kẻ nhát gan nào.

Cô liệt kê toàn bộ chi tiết về các nạn nhân bị hại.

May sao tài xế là Nghiêm Liệt. Suốt dọc đường, anh vừa nghe cô phân tích vụ án, vừa bình tĩnh lái xe. Đồng thời, anh còn chú ý xem cô có bất ngờ vung tay bừa bãi để mình bị thương không.

Qua hồi lâu, cô trở nên yên tĩnh. Nghiêm Liệt thoáng nhìn cô, phát hiện cô đang cụp mắt đăm chiêu, không ngủ, có vẻ đang suy tư việc gì đó.

"Nghỉ ngơi một lát đi." Nghiêm Liệt lấy hai viên kẹo sữa không biết từ đâu ra, đưa cho cô: "Đừng ép bản thân mãi."

Quý Vân Vãn nhận kẹo, dứt khoát bóc vỏ ra ném vào miệng.

Ai nói uống rượu là thả lỏng chứ?

Dù Quý Vân Vãn đã đổi sang nơi phóng túng hơn, tâm trí cô vẫn cứ xoay quanh vụ án.

Như thể cuộc đời cô chẳng còn gì khác, tìm được hung thủ là hy vọng sống duy nhất của cô.

Quý Vân Vãn lẳng lặng ăn kẹo, bỗng chậm rãi cất lời: "Kể từ lần gây án trước của gã, đã qua gần chín tháng rồi."

"Nếu gã chưa chết, vậy chắc chắn h*m m**n độc ác trong lòng gã sẽ không biến mất. Thế nên, anh đoán xem gã đợi lâu như vậy để làm gì? Một ác quỷ có thể chế tạo công cụ giết người cho mình, một tên b**n th** đang chọn lựa con mồi ưng ý mọi lúc mọi nơi." Giọng cô yếu dần, nhưng não vẫn đang hoạt động: "Châu Kế Phàm, La Vân Chi, Phong Độ, ai cũng là công cụ gã từng lợi dụng. Còn các nạn nhân đã khuất, họ là tác phẩm gã tự tay tạo nên.

Một kiểu tội phạm thiên tài, anh nói người như gã sẽ có bề ngoài thế nào trong xã hội ngoài kia đây?"

"Là bác sĩ, luật sư, giáo viên, doanh nhân, hay một người không có nghề nghiệp ổn định?"

"Không... không phải, mấy thứ này không hề phù hợp với chân dung của gã." Quý Vân Vãn giơ tay lên, vô thức nhìn viên kẹo còn lại trong tay: "Con mồi gã lựa chọn luôn tương đồng ở một số điểm nhất định. Ngoại hình đẹp, tóc dài và đôi chân thon gọn xinh xắn, chứng tỏ gu thẩm mỹ của gã rất cao. Sau khi nạn nhân chết, gã còn trang điểm đặc biệt trên mặt nạn nhân, ấn đường máu, đôi môi đẫm máu... Rốt cuộc các chi tiết này tượng trưng cho điều gì?"

"Dạo trước cô từng nói, Châu Kế Phàm mới là người có h*m m**n với chân của phụ nữ?"

"Đúng." Quý Vân Vãn đáp: "... Có lẽ cuối cùng việc nạn nhân bị chặt hai chân, chính là phần thưởng cho Châu Kế Phàm chăng?"

Nghiêm Liệt: "Giữa Châu Kế Phàm và gã, tất nhiên vị trí của Châu Kế Phàm thấp hơn một bậc."

"Ừ, nên chắc chắn gã phải có yếu tố nào đó mạnh hơn Châu Kế Phàm, ví dụ như kỹ thuật phạm tội, năng lực phản trinh sát và kinh nghiệm dụ dỗ nạn nhân. Sở dĩ Châu Kế Phàm không khai ra gã, bên cạnh lòng kiêu ngạo của bản thân, ắt còn nguyên nhân khác, là sùng bái gã." Cô càng nói, tốc độ càng nhanh: "Vậy nên ngoài xã hội, hẳn gã phải là một người rất có sức hút, với cả nam lẫn nữ."

"Quý Vân Vãn, cô nên nghỉ ngơi một chút."

"Nghỉ ngơi à…" Quý Vân Vãn hừ một tiếng: "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi đấy, nhưng tội phạm sẽ nghỉ ngơi chắc? Có quỷ mới biết tên khốn nạn này có đang làm hại cô gái nhỏ nào không!"

"Mẹ kiếp..." Có lẽ nhớ ra việc đáng sợ và tức giận gì đó, Quý Vân Vãn bỗng vung tay, nện lên cửa kính xe tạo nên một tiếng bịch.

Nghiêm Liệt đột ngột giẫm phanh, đỗ xe ở ven đường: "Quý Vân Vãn, cô ngồi yên một lát được không?!"

Quý Vân Vãn che tay mình, nhức đến nỗi sắp rơi lệ, nhưng cô vẫn kiềm chế, không hề tỏ vẻ đau đớn, nhưng rõ ràng giọng nói đã run run: "Được, xin lỗi Đội trưởng Nghiêm, quên mất đây là xe anh."

Nghiêm Liệt vươn tay: "Cho tôi xem."

"Hả?" Quý Vân Vãn cảnh giác nhìn anh: "Tôi đã nói không được chạm vào đồ của tôi rồi mà?"

Nghiêm Liệt không nhiều lời, kéo bàn tay cô vừa đập lên cửa kính qua kiểm tra, quả nhiên đã sưng đỏ.

Lúc anh nhìn tay Quý Vân Vãn, có điều gì đó chợt lướt qua đầu cô, cô đột nhiên cầm ngược lại tay Nghiêm Liệt: "Châu Kế Phàm, Phong Độ, Tề Kế Minh!"

Nghiêm Liệt sửng sốt: "Ý cô là? Ba người này có liên quan gì sao?"

"Nhất định Châu Kế Phàm và Phong Độ có liên quan. Anh đừng quên, nếu gã hung thủ kia tồn tại thật, vậy Châu Kế Phàm chính là đao phủ do gã tạo ra, một công cụ giết người. Còn Phong Độ là bản thay thế của Châu Kế Phàm. Về phần Tề Kế Minh, tôi vẫn chưa dám chắc. Nhưng anh từng nghĩ tới chưa, tại sao gã lại chọn Châu Kế Phàm và Phong Độ làm công cụ của gã?

Điểm chung của hai người đó có thể là chỗ thiếu hụt của gã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!