Một năm trước.
"Bác sĩ Quý, có một bệnh nhân kỳ lạ có khuynh hướng tự sát, cần chị hướng dẫn để cô ấy biết đây là suy nghĩ sai lầm."
"Lạ sao?"
"Chị cứ xem thử ạ, bệnh nhân này kỳ lạ lắm, cứ muốn một bác sĩ thậm chí còn kỳ lạ hơn như chị để điều trị cho cô ấy."
Thuật thôi miên là gì, nói đơn giản, là quá trình bỏ qua tầng ý thức bên ngoài, rồi tiến vào tiềm thức để đưa ngôn ngữ hoặc ngôn ngữ cơ thể vào. Thông qua ám thị tâm lý bằng ngôn ngữ, giọng nói, động tác và ánh mắt, người thực hiện thuật thôi miên sẽ dẫn thông tin vào tiềm thức của người được thôi miên, từ đó thay đổi lối tư duy lẫn mô hình hành vi của người được thôi miên.
Từ năm 1774 sau Công Nguyên, để tiên phong trong việc điều trị bằng thuật thôi miên, đã có bác sĩ vận dụng kỹ thuật ám thị tâm lý.
Còn Quý Vân Vãn, chính là một chuyên gia lão luyện thuật thôi miên.
Quý Vân Vãn đã tiếp xúc với vô số người đến xin giúp đỡ như Tạ Hiểu Uyển, thậm chí còn gặp nhiều bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm lý kỳ lạ hơn.
Hôm sau, trợ lý Nhậm Ninh Ninh đẩy cửa phòng làm việc ra, hớt ha hớt hải bước tới: "Chị Quý! Chị Quý! Không hay rồi."
Quý Vân Vãn đắp một quyển sách trên mặt, giọng nói lười biếng truyền ra từ dưới sách: "Trời không sập, đất không lún, Cơ sở của chúng ta chưa phá sản, có chuyện xấu gì mà khiến em kích động vậy..."
Còn chưa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên ngoài.
"Là ông nội của Tạ Hiểu Uyển. Nghe kể chị thôi miên Tạ Hiểu Uyển, ông ta đã nói chị hại cháu gái mình, bảo chị chỉ đang lừa tiền thôi..."
"... Dạo trước chính cả nhà họ đã đau khổ cầu xin chị, muốn chị cứu cháu gái cưng nhà họ đúng không?"
Nhậm Ninh Ninh dở khóc dở cười: "Phải ạ, nhưng nhiều người không hiểu về thuật thôi miên. Có thể họ đã nghe đến danh tiếng của chị, nhưng chưa tìm hiểu kỹ."
Trên thực tế, sở dĩ Quý Vân Vãn nổi tiếng trong giới, không chỉ vì cô đã lấy được học vị thạc sĩ về Tâm lý học Ứng dụng ở tuổi đôi mươi, mà còn vì lúc ở trường học, cô cũng được công nhận là thiên tài.
Dẫu cô từng khiến người hướng dẫn của mình tức giận chửi ầm lên, cũng có thể khiến bệnh nhân đến nhờ tư vấn tâm lý ngờ ngợ có khi nào bác sĩ Tâm lý này mới là người có bệnh không, nhưng không thể bàn cãi gì, phương pháp của cô luôn đạt hiệu quả cao nhất. Và với vô vàn bệnh nhân kỳ lạ mà chuyên gia khác không thể điều trị được, đây cũng là nguyên nhân họ bằng lòng vượt ngàn dặm xa xôi tới nhờ cô tư vấn tâm lý.
Thế nên, cô là người hứng chịu nhiều chỉ trích nhất từ các chuyên gia cùng ngành, đồng thời cũng là người mà bệnh nhân lẫn người nhà bệnh nhân cảm thấy khó hiểu nhất.
Nhậm Ninh Ninh từng nghĩ, nếu không nhờ Quý Vân Vãn sở hữu gương mặt xinh đẹp, nói không chừng cô đã bị hội người ghét mình đánh cho hủy hết nhan sắc từ lâu rồi.
"Hơi quá đáng nhỉ?" Quý Vân Vãn lấy quyển sách trên mặt xuống, ngồi dậy chỉnh lại áo. Dường như cô không thèm để ý chuyện có người la hét mắng mình ngoài cửa phòng làm việc, chỉ chậm rãi nói: "Vì thế, chị đã sớm bảo họ nên tìm tiếp thầy bói Tâm lý học gì gì đi. Chẳng phải họ đã tìm khắp Tân Hải mới tìm được chị sao? Chị biết ngay là không nên nhận bệnh nhân này mà..."
"Quý Vân Vãn, cô mà là chuyên gia Tâm lý gì chứ! Ai cho cô thôi miên cháu tôi! Cô nói xem, rốt cuộc cô đã hạ bùa gì cho con bé hả!"
Lúc Quý Vân Vãn ra khỏi phòng làm việc, ông cụ hơn 60 tuổi đang bừng bừng sức chiến đấu kia đã sắp vượt qua bảo vệ, ông ta nói: "Tôi phải báo cảnh sát! Cô đã hại cháu gái tôi!"
Quý Vân Vãn đến chỗ bảo vệ, giữ nguyên vẻ mặt nhìn ông ta. Khi ông cụ định chửi mắng nữa, cô đột nhiên nâng một bàn tay lên, bất ngờ vươn tay tới trước mặt ông ta.
Khi chỉ còn cách vài centimet, ông cụ sửng sốt, vô thức ngửa đầu ra sau, đồng thời nhắm hai mắt. Cùng lúc đó, lời nói hùng hổ nhất thời kẹt trong cổ họng.
"Ông à, ông mở mắt ra nhìn vào tay tôi nào, đúng, cứ chậm rãi như vậy, từ từ mở mắt, nhìn tay tôi, đúng... Tốt lắm, hít sâu một chút."
Nhậm Ninh Ninh thoáng căng thẳng... không phải ai cũng có thể vận dụng kiểu thuật thôi miên tức thời này, nhưng Quý Vân Vãn lại có thể vận dụng đến mức điêu luyện. Như thể sở hữu tài năng mà người khác khó lòng tưởng tượng được, cô luôn có cách dẫn dắt người khác nghe theo ám thị tâm lý của mình, ngay cả khi người kia đang nóng nảy khiến ai cũng bó tay chịu thua.
Lúc ông cụ sững sờ hít sâu theo chỉ dẫn của cô, Quý Vân Vãn mới ôn hòa hỏi: "Ông là ông nội của Tạ Hiểu Uyển?"
Ông cụ: "Đúng, đúng vậy."
Quý Vân Vãn: "Bây giờ cô ấy thế nào, chịu ăn cơm chưa?"
Ông cụ: "Ăn, ăn một bát cơm lớn, còn nói thèm hoa quả, bánh kem, đồ ăn vặt..."
Quý Vân Vãn: "Vậy cô ấy còn muốn tự tử không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!