Cô mới ngồi nửa giờ, nhưng đây đã là người thứ tư rồi.
Với khí chất và ngoại hình của mình, quả thực Quý Vân Vãn là một người khó lòng tiếp cận.
Vì nhìn lần đầu, cô không thiếu tiền.
Nhìn lần hai, cô không thiếu đàn ông.
Nhìn lần ba, cô cũng không thể thiếu tình yêu.
Không thể quyến rũ, không thể xúc phạm, càng không thể dao động.
Do đó, người đàn ông nào không đủ tự tin và tiền tài cũng biết rõ, nếu đến gần thì sẽ tự chuốc lấy đau khổ, nhìn nhiều thêm mấy lần cho bổ mắt là được. Nhưng dưới ánh đèn huyền ảo trong quán bar, cộng thêm tác dụng của rượu, vẫn không thiếu phái nam muốn lên thử xem.
"Người đẹp, sao lại uống rượu một mình thế, không vui sao?"
Quý Vân Vãn híp mắt: "Xin lỗi, tôi không hứng thú với kiểu người thích cả nam lẫn nữ. Thấy không, mấy vị bên kia..." Cô tiện tay chỉ vào một bàn toàn các chàng trai trẻ tuổi. Bọn họ hoặc ăn mặc rất mát mẻ hoặc trang điểm tỉ mỉ, ai cũng xinh đẹp tuấn tú: "Mới là món anh nên chọn, mời anh qua đó, họ đang tia anh đấy."
Người đàn ông hơi sửng sốt, định phản bác mình không phải, nhưng nhìn đôi mắt không hề vui vẻ của Quý Vân Vãn, anh ta bỗng lùi về sau, đặt rượu lên bàn và rời đi.
Quý Vân Vãn uống một ngụm rượu, xoay người nhìn sàn nhảy hỗn loạn.
Chất cồn, ánh đèn lờ mờ, bốn phía âm u tối tăm, tiếng nhạc xập xình nhức đầu, mùi khói thuốc, hương nước hoa lẫn vào nhau... Quả là cái nôi sinh sôi cho bao suy nghĩ độc ác.
Cũng ở môi trường đó, tất cả phiền não mệt mỏi trong ngày của người trưởng thành có thể dễ dàng bay biến hết. Bộ não chìm giữa cơn say chếnh choáng sẽ tìm thấy niềm vui, cũng tạm thời được thả lỏng trong cảm giác đê mê.
Song, dù sao thời khắc sung sướng này cũng không kéo dài lâu, thậm chí còn chẳng dễ chịu gì.
Cô nhìn vẻ mặt vừa tươi tắn vừa thấp thỏm của cô gái nhỏ chưa đến đôi mươi mới lớn. Cô nhìn người đàn ông ba mươi bốn mươi tuổi thành thạo cầm ly rượu, lắc lắc chiếc đồng hồ trị giá mấy chục ngàn tệ trên cổ tay. Cô nhìn nữ dancer ăn mặc gợi cảm đang liều mạng làm việc, và cả nhân viên phục vụ dù đã mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải mỉm cười.
Một nơi thế này, trong mười câu thì có mấy câu là thật đây?
Quý Vân Vãn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Định gọi thêm một ly nữa uống xong rồi ra về, cô chợt thấy điện thoại để trên bàn đổ chuông.
Liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô nhoẻn miệng cười: "Alo? Đội trưởng Nghiêm, giờ này gọi cho tôi, tuyệt đối đừng nói với tôi có tin xấu gì đấy."
"Tại sao phải có tin xấu nếu tôi gọi cho cô vào giờ này?" Nghiêm Liệt thoáng khựng lại: "Cô đang ở đâu, quán bar?"
"Ừm, tan làm rồi, tới uống một ly không, Đội trưởng Nghiêm?" Quý Vân Vãn nở nụ cười lười biếng: "Ầm ĩ, ồn ào, uống ít rượu cũng giúp ngủ ngon hơn đấy."
"Được, chờ tôi."
Nói xong, anh lập tức kết thúc cuộc gọi, Quý Vân Vãn khó hiểu nhìn điện thoại đăm đăm.
Không đúng, cô còn chưa nói cô ở quán bar nào mà. Chưa kể với tính cách của mình, Nghiêm Liệt phải ghét mấy nơi vừa ồn vừa loạn như vậy mới đúng. Trừ phi do công việc yêu cầu, nếu không, anh thà uống rượu một mình ở nhà, hoặc tìm một quán rượu nhỏ yên tĩnh ven đường còn hơn đến mấy chỗ này.
Nhưng cô đợi hơn mười phút, lúc định gọi điện hỏi anh, bartender chợt nhắc nhở cô: "Cô gái, có người muốn qua đây mời cô uống rượu nữa kìa."
Quý Vân Vãn vừa nhìn, phải, vẫn là một người đàn ông lạ mặt.
Quý Vân Vãn thở dài, ngay khi cô sắp ứng phó qua loa, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện giữa đám đông. Người ấy nắm cánh tay gã đàn ông đang đến gần Quý Vân Vãn, rồi kéo sang bên cạnh. Sau đó không rõ anh nói gì, khiến gã đàn ông kia sa sầm mặt. Anh ta liếc Quý Vân Vãn, biết điều tránh xa.
Quý Vân Vãn nhíu mày.
Nghiêm Liệt vẫn mặc thường phục, nhưng không phải màu đen, mà là chiếc áo thoải mái màu xanh đậm và quần jeans đen. Giữa dòng người ở quán bar, người đàn ông điển trai cao ráo gần 1m9 ấy quả thực còn hấp dẫn hơn người mẫu nam trên sân khấu. Lúc anh tiến về phía Quý Vân Vãn, ngay cả bartender cũng không khỏi huýt sáo: "Chính chủ tới rồi."
"Chính chủ gì chứ." Quý Vân Vãn chế nhạo: "Tôi mới là chủ của chính mình."
Nghiêm Liệt bước đến, vừa vặn đọc được mấy lời này từ khẩu hình của cô. Anh bật cười, nhưng khi thấy ly rượu trong tay Quý Vân Vãn, mặt anh đanh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!