Lúc Quý Vân Vãn sắp vào thang máy của hầm đỗ xe, Nghiêm Liệt cũng xuống xe.
"Quý Vân Vãn."
Nghe giọng anh, cô nhíu mày: "Vẫn muốn khuyên nữa sao?"
"Ai muốn khuyên cô?" Nghiêm Liệt cười bất đắc dĩ: "Tôi không có khả năng thuyết phục được cô, nhưng tôi nghĩ mình nên nhắc nhở cô. Chú ý an toàn, dù ở bất cứ đâu, có việc gì hãy gọi cho tôi đầu tiên."
"Được, đã biết." Quý Vân Vãn ra dấu OK với anh rồi vào thang máy.
Bóng lưng cô biến mất, nụ cười trên mặt Nghiêm Liệt cũng biến mất. Anh xoay người bước về một phía, dừng chân cạnh một chiếc xe màu đen, khom người gõ cửa xe.
Cửa kính xe bên ghế lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đeo kính râm của Nguyên Triệt.
Nghiêm Liệt nói: "Sếp Nguyên, ban đêm đeo kính râm lái xe, không an toàn lắm đâu."
"Tôi đeo kính râm trong xe của mình." Nguyên Triệt đáp: "Thế nào, tôi phạm luật?"
Nghiêm Liệt nhếch môi: "Không, nhưng nếu không phải đã biết là cậu, có thể tôi đã bắt lại vì xem như tội phạm theo dõi rồi."
Nguyên Triệt lạnh lùng nói: "Tôi và Vân Vãn đã quen biết bảy năm, ngoài tôi ra, bên cạnh chị ấy chưa từng xuất hiện một người bạn nam giới nào khác."
Nghiêm Liệt đặt tay lên cửa kính xe của cậu ta, nhìn cậu ta: "Trước đây không có, không có nghĩa bây giờ cũng không, không phải tôi là một ví dụ rất tốt sao?"
Trong lúc hai người đối mặt nhau, điện thoại của Nguyên Triệt đổ chuông, cậu ta thấy Quý Vân Vãn gọi tới, lập tức mỉm cười nhận điện thoại. Kết quả vừa bắt máy, cậu ta đã nghe thấy giọng nói khó chịu của Quý Vân Vãn: "Em thuê căn hộ đối diện nhà chị từ khi nào? Lắp camera ở cửa từ lúc nào? Nguyên Triệt, thằng nhóc này, em thật sự nghĩ chị không còn cách nào với em đấy à?"
Nghiêm Liệt mỉm cười, dùng khẩu hình nói câu: "Chúc cậu may mắn."
Sau đó, anh xoay người bước tới xe mình.
Nguyên Triệt tức giận đập vô lăng.
Đây là lần đầu tiên cậu ta bất lực như thế. Dạo trước, dù bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh Quý Vân Vãn, họ cũng không mang đến cảm giác này cho cậu ta.
Rõ ràng bầu không khí giữa hai người không hề mập mờ, Nghiêm Liệt cũng không tỏ ý gì với Quý Vân Vãn. Nhưng cậu ta cảm thấy, người đàn ông Nghiêm Liệt này rất nguy hiểm.
- Kiểu nguy hiểm có thể cướp mất người cậu ta thích nhất bất cứ lúc nào.
Quý Vân Vãn: "Theo dõi chị vui lắm à?"
"Em chỉ muốn bảo vệ chị, Vân Vãn, em không thể chịu được cảnh chị gặp nguy hiểm nữa. Em lắp camera vì muốn biết mỗi tối chị có về nhà an toàn không. Camera cũng chỉ quay được cửa căn hộ của chị thôi! Còn nữa, em chỉ..."
"Chỉ gì?"
"Em chỉ thích chị thôi mà." Giọng cậu ta cực kỳ kiềm chế: "Chị biết rõ tình cảm em dành cho chị là gì. Suốt bảy tháng chị hôn mê, ngày nào em cũng nhớ chị đến phát điên! Chẳng lẽ chị không cảm nhận được sao? Mỗi một lần tới thăm chị, em luôn nói chuyện bên tai chị. Chị có thể nghe thấy, đúng không? Chị biết em thích chị, mẹ nó, chị biết em hoàn toàn không muốn giữ mối quan hệ chị em quái gì gì đó với chị!"
"Chị biết, thì sao?" Giọng Quý Vân Vãn rất bình tĩnh: "Không phải em cũng biết chị sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của em à? Có thể làm gì chị cũng làm hết rồi. A Triệt, rốt cuộc chị vẫn không thể chữa khỏi cho em, chỉ mình em mới có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn này. Một ngày nào đó em sẽ hiểu rõ, cảm xúc em dành cho chị vốn không phải tình yêu."
"Không phải yêu? Không phải yêu thì là gì?" Nguyên Triệt đập mạnh lên vô lăng, nỗi căm phẫn lẫn thất vọng khiến giọng cậu ta trở nên khàn khàn: "Đừng phân tích tâm lý gì đó với em! Em rất rõ cảm xúc của em là gì, chị mới là người không biết! Quý Vân Vãn, dù chị chuyên nghiệp cỡ nào, dù thông minh đến đâu, cũng sẽ có một điều chị không bao giờ hiểu."
Hô hấp của Quý Vân Vãn đột nhiên nghẹn lại.
"Dẫu chị không thích em, em vẫn sẽ yêu chị."
Cúp điện thoại, Quý Vân Vãn buông tiếng thở dài.
Nếu yêu một người là một căn bệnh tâm lý... vậy cô thật sự không có cách điều trị.
Vì từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có tình thân, chưa từng nếm trải tình yêu. Tuy thời đi học cô cũng từng hẹn hò, nhưng chỉ thử do hoàn cảnh đưa đẩy. Tới bây giờ, người có thể khiến cô thật sự động lòng vẫn chưa xuất hiện. Huống chi, cô của bây giờ không hề suy nghĩ về vấn đề này, cô đã dồn hết tâm trí vào công việc và vụ án rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!