Lấy lời khai xong, Quý Vân Vãn ra ngoài thì thấy Nghiêm Liệt đang tựa vào xe cô, vẻ mặt anh u ám, có vẻ tâm trạng không ổn lắm.
Quý Vân Vãn nhìn nhìn bốn phía, nhẹ chân bước qua: "Đội trưởng Nghiêm?"
"Ừm, đã lấy hết lời khai?"
Quý Vân Vãn gật đầu: "Ừ, tôi được về nhà rồi."
Nghiêm Liệt đứng đó, quan sát cô hồi lâu.
Trời đã tối hẳn, đèn đường của bãi đỗ xe lờ mờ. Một người cao lớn như anh cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích như vậy, chỉ sợ sẽ dọa những người nhát gan nhảy dựng lên.
Chưa từng thấy ánh mắt như thế của anh, Quý Vân Vãn hơi hoang mang nhưng may mà cô là người không sợ trời không sợ đất, nên cô vẫn đến gần hỏi anh: "Sao vậy, Đội trưởng Nghiêm?"
"Không có gì, chỉ thấy lá gan của cô cũng lớn thật." Dường như anh mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại không hề nghe thấy niềm vui nào: "Bất chấp tất cả xông vào nhà tội phạm chính là tác phong xưa nay của cô?"
"Chẳng phải đó là tình huống khẩn cấp à?" Quý Vân Vãn nhún vai: "Huống chi tôi còn mang theo đồ tự vệ, sao phải sợ chứ."
"Nếu tôi nhớ không lầm, nghe đồn vào lần gặp tai nạn năm trước, cô cũng mang theo đồ phòng thân." Anh liếc nhìn chiếc ba lô nhỏ gọn của cô, hàm ý trào phúng rõ ràng: "Có tác dụng không?
Quý Vân Vãn: "..."
Không có tác dụng, nên cô mới bị tấn công không ngừng, còn tất cả hành động phản kháng cũng trở nên vô ích.
"Xử lý vết thương chưa?"
Quý Vân Vãn cúi đầu nhìn bản thân, rồi giơ tay lên nhìn lòng bàn tay mình. Nơi đó bị rạch một đường nhỏ, khi yên lặng mới cảm thấy cơn đau âm ỉ. Anh không nhắc tới, cô cũng suýt quên mất.
"Không sao, chỉ bị cắt qua da nhẹ thôi, không chảy máu nhiều."
Nghiêm Liệt móc một món đồ trong túi ra đưa cho cô, Quý Vân Vãn nhận lấy, là một hộp băng cá nhân.
"Đi thôi, tôi chở cô về."
"Tôi tự lái xe được."
"Quên báo cô biết, Cục trưởng Bạch gần như đã gật đầu rồi." Nghiêm Liệt mở cửa bên ghế phụ lái ra: "Ngày mai tôi sẽ đón cô đến họp, cô cứ để xe mình lại đây trước, còn giờ lên xe tôi thôi."
Quý Vân Vãn nhận ra, anh đang đề cập tới chuyện khởi động lại vụ án liên hoàn 9.25. vì thế cô không từ chối nữa, chui vào ghế phụ lái.
"Anh cho Cục trưởng Bạch xem email La Vân Chi gửi tôi?"
"Ừ, tôi đã sắp xếp toàn bộ điểm đáng ngờ. Không phải Cục trưởng Bạch không biết tầm quan trọng của vụ án này, thậm chí ông ấy còn hết sức để tâm. Dù sao nếu xảy ra chuyện lần nữa, có thể vụ án của La Vân Chi sẽ có nhiều hơn một nạn nhân."
"La Vân Chi xem như một nạn nhân tự nguyện hy sinh." Quý Vân Vãn nhấn mạnh.
Nghiêm Liệt thoáng nhìn cô, bỗng hỏi: "Cô đã bao giờ nghĩ tới chưa, có lẽ người đánh lén cô không hề liên quan đến vụ án?"
"Có, tôi từng đoán hôm đó tôi chỉ đụng trúng một kẻ kích động phạm tội, nhưng tôi không tin mình sẽ gặp loại trùng hợp thế này." Quý Vân Vãn nhíu mày: "Tôi còn chưa xui xẻo đến vậy."
"Cô nhớ gì về ngoại hình của gã không?"
"... Gã mặc áo mưa, cao tầm 1m75 đến 1m78. Tôi không thấy rõ mặt gã, vì tôi úp mặt xuống đất lúc bị tấn công. Gã không phát ra âm thanh nào. Tôi chỉ biết gã cường tráng, cánh tay thô to, bàn tay lớn, rất khỏe. Có thể gã làm công việc tay chân, hoặc rèn luyện quanh năm." Quý Vân Vãn nhắm mắt: "Suốt toàn bộ quá trình, gã không hề phát ra tiếng. Bất luận chống cự cỡ nào, tôi cũng không nghe được giọng gã."
Lúc cô kể, giọng nói đều đều, ngữ điệu không dao động. Cứ như buổi tối đáng sợ đó chỉ là một đoạn quá khứ nhỏ bé không đáng kể, chứ không phải một cơn ác mộng khiến cô suýt mất mạng.
"Chắc hẳn gã không muốn giết tôi. Nếu không, gã sẽ không ngăn cản tôi thấy ngoại hình và nghe giọng gã. Tôi đã nghiền ngẫm kỹ càng, nhưng vẫn không nghĩ ra mục đích của gã là gì." Quý Vân Vãn nói nhỏ: "Tôi từng đoán gã là một trong những người cần tư vấn từng tới Cơ sở Tâm lý của tôi. Có điều tôi đã xem lại thông tin của toàn bộ khách hàng, nhưng không thấy ai khả nghi."
"Thậm chí, tôi còn hoài nghi tất cả những người quen của mình." Giọng cô dần trở nên khàn khàn: "Nhưng không một ai giống gã. Tuy tôi luôn hôn mê suốt bảy tháng, nhưng tôi biết rõ, ngày nào mình cũng nhớ về buổi tối hôm ấy, mỗi phút mỗi giây, mỗi một khoảnh khắc trong hai mươi phút ấy. Tôi đã vắt nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc gã là ai, mục đích của gã là gì, tại sao gã lại vứt xác ở đó, tại sao gã lại không giết tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!