Chương 26: (Vô Đề)

Nhưng điện thoại của Nghiêm Liệt vẫn cứ thông báo đang bận, cô chỉ đành cúp máy trước, gửi một tin nhắn cho anh.

Mười phút sau Nghiêm Liệt mới thấy tin nhắn, anh lập tức gọi lại cho Quý Vân Vãn.

Quý Vân Vãn đã khởi động xe từ lâu, xe thể thao màu xanh lao vút khỏi hầm đỗ.

"Đội trưởng Nghiêm, bận không?"

Giọng Nghiêm Liệt truyền đến từ tai nghe: "Không, địa chỉ gì vậy, xảy ra chuyện?"

"Tôi tóm tắt thôi. Cô gái tên Trịnh Nhã ban sáng, lúc 3 tuổi đã chứng kiến bố mình sát hại mẹ mình, vì tuổi còn quá nhỏ nên cô ấy đã quên mất chuyện này. Hai năm trước, một sự việc nào đó khiến trí nhớ tiềm thức của cô ấy phản chiếu, sau khi được tôi thôi miên, cô ấy đã biết chân tướng. Nhưng cô ấy không chọn báo cảnh sát, có lẽ vì sợ việc bố phạm tội sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình như thi công chức gì đó.

Nhưng vừa rồi, cô ấy đột nhiên gọi điện nói có việc muốn bàn với tôi, giọng điệu có phần kích động, tôi gọi lại thì không ai nghe máy. Tôi lo lắng cô ấy sẽ gặp bất trắc, giờ đang chạy đến nhà cô ấy."

"Hiểu rồi, bố cô ấy có ở chung với cô ấy không?"

"Tôi đã nhờ người điều tra. Tuy bố cô ấy luôn mang tiếng xấu dưới quê, nhưng hình như hai bố con cũng không mâu thuẫn gì. Lên năm tư đại học, cô ấy đã chuyển ra sống với bạn trai. Có lẽ thi thoảng bố cô ấy sẽ tới đây, tôi không biết bây giờ ông ta có ở nhà không."

"Tôi sẽ đến ngay."

Trong lúc cả hai nói chuyện, Quý Vân Vãn nghe thấy tiếng anh chạy nhanh và âm thanh khởi động xe.

"Nghiêm Liệt." Quý Vân Vãn bỗng hỏi: "Anh không sợ cuối cùng tôi đoán sai, lãng phí thời gian và lực lượng cảnh sát của anh sao?"

"Trong quá trình điều tra vụ án, ngay cả cảnh sát giỏi nhất cũng có lúc nhầm hướng." Nghiêm Liệt khựng một nhịp: "Huống chi, cô thông minh hơn rất nhiều cảnh sát."

Quý Vân Vãn nhếch môi: "Được, vậy cứ để trí thông minh của tôi chịu trách nhiệm đi."

Khoảng cách dần rút ngắn, cô đã tới nhà Trịnh Nhã trước một bước.

Khu chung cư cũ, chắc bạn trai cô ấy thuê. Lúc này, hầu hết các hộ gia đình đã tắt đèn nghỉ ngơi, ngoài cửa cũng không thấy bảo vệ. Cô đỗ xe dưới chung cư, sau đó vội vàng lên lầu.

Tới cửa, cô lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Nhã trước, vẫn nghe thấy thông báo không có người bắt máy.

Từ lúc hai người nói chuyện đến giờ đã trôi qua gần một tiếng, không thấy chuông cửa nên cô giơ tay gõ cửa.

Bên trong có động tĩnh.

Cô đợi một lát, khi định gõ cửa lần nữa, một người đàn ông tầm 30 tuổi ra mở cửa.

"Cô là ai? Đến nhầm nhà à?"

Có thể thấy đối phương rất sốt ruột, anh ta nhíu mày, nhìn Quý Vân Vãn từ trên xuống dưới.

Quý Vân Vãn nhanh chóng quan sát anh ta.

Bạn trai? Tuy anh ta nhìn còn trẻ, nhưng ít nhất cả hai phải cách nhau tám chín tuổi, chắc là bậc cha chú.

Trời mưa rả rích, trời lạnh như thế, còn chưa tới lúc bật máy sưởi, nhưng anh ta mặc áo ba lỗ, cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã biết thường xuyên rèn luyện.

Quý Vân Vãn cười cười: "Tôi tìm Trịnh Nhã, tôi là chị gái bạn học của cô ấy, muốn hỏi cô ấy một số việc."

"Cô ấy nói cho cô địa chỉ nhà tôi?" Anh ta nhíu mày, rõ ràng hơi khó chịu: "Vắng nhà rồi, hôm nay cô ấy ở lại ký túc xá. Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải loại quan hệ đó, tôi chỉ là họ hàng của cô ấy thôi."

"Tôi đã hỏi bên trường học, cô ấy không ở ký túc xá từ lâu rồi." Quý Vân Vãn hỏi: "Anh là người nhà của cô ấy mà không biết cô ấy ở đâu?"

Người đàn ông càng thêm mất kiên nhẫn: "Không biết, cô ấy ầm ĩ muốn về quê, có thể đã đi rồi."

"Đành vậy. Tôi mang ít đồ ăn đến cho cô ấy, khi nào cô ấy trở về, nhờ anh nói với cô ấy." Quý Vân Vãn đưa túi giấy trong tay qua: "Làm phiền anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!