Chương 25: (Vô Đề)

Quý Vân Vãn đứng phắt dậy bước đến mở cửa, nhưng không ngờ người ở ngoài lại là Nhậm Ninh Ninh.

"Trịnh Nhã đâu?"

Nhậm Ninh Ninh đáp: "Cô ấy về rồi, trước khi đi còn gửi cho chị một tờ giấy. Em thấy cô ấy không ổn lắm, có vẻ đã khóc rất lâu, lúc rời khỏi cô ấy còn gọi điện thoại."

"Gọi điện thoại?" Quý Vân Vãn nheo mắt: "Em có nhận ra gọi cho ai không? Nói gì?"

"Hình như bạn trai, nói cần phải đến tìm anh ta ngay."

Quý Vân Vãn thở dài, cầm tờ giấy, không cần xem cô cũng biết nội dung trên đó:

- Xin lỗi bác sĩ Quý, tôi không muốn một cơn ác mộng cản trở sự nghiệp và tương lai của tôi. Hãy để nó mãi là một cơn ác mộng. Cảm ơn lời an ủi của cô.

Nghiêm Liệt hỏi: "Sao thế?"

Quý Vân Vãn hít sâu một hơi, xoay người lại.

"Xin lỗi Đội trưởng Nghiêm, xem ra đã để anh tới đây một chuyến vô ích rồi." Cô xòe tay ra, bất đắc dĩ nói: "Ở đây tạm thời không có ai muốn báo cảnh sát."

Nghiêm Liệt: "Tạm thời không có ai?"

Quý Vân Vãn nhíu mày: "Đúng vậy, tạm thời."

"Được rồi, nếu có việc gì cô cứ tìm tôi." Nghiêm Liệt tới cửa, chợt dừng bước: "Cố vấn Quý, cần tôi tìm người bảo vệ cô không?"

Quý Vân Vãn chẳng mảy may suy nghĩ: "Đương nhiên không cần."

Nghiêm Liệt nghe xong câu trả lời của cô, cười tự giễu: "Phải rồi, tất nhiên cô sẽ không cần."

Nếu trên đời này còn người nào mong kẻ giết người đến tìm mình, chắc chắn người đấy sẽ là Quý Vân Vãn.

Cô ước gì, người nên tìm cô và người không nên tìm cô đều tới chỗ cô, kế đó cô sẽ bắt hết một mẻ.

Sau khi Nghiêm Liệt rời đi, Quý Vân Vãn sa sầm mặt.

Nhậm Ninh Ninh nhìn thái độ của cô, cảm thấy căng thẳng.

Thường ngày khi đối xử với người khác, Quý Vân Vãn luôn tỏ ra lạnh lùng. Tuy đã sớm trưởng thành và mạnh mẽ, nhưng trong xương tủy, cô vẫn giữ tính nết ương bướng nổi loạn thời niên thiếu.

Song, nếu cô bộc lộ vẻ mặt nặng nề như vậy, ắt hẳn sự việc phải rất nghiêm trọng. Thậm chí, vấn đề đó còn khiến cô buồn bực không thôi.

"Chị Vân Vãn, chị sao vậy ạ?"

"Không sao, chị chỉ không rõ một điều." Tờ giấy trong tay cô gần như đã bị vò nhàu nát. Khi cô tiếp tục, giọng đã trở nên lạnh lẽo: "Tiền đồ của bản thân quan trọng, nhưng oan hồn của người thân thì có thể mặc kệ? Cô ấy nào biết... liệu người phụ nữ kia có từng liều mạng bảo vệ cô ấy không chứ."

Bên nhẹ bên nặng, rốt cuộc nên làm thế nào, dẫu lựa chọn ra sao, chỉ sợ điều ấy cũng sẽ để lại hạt giống hối hận trong lòng cô gái trẻ.

Vì vậy, bất luận cô ấy đưa ra quyết định gì, Quý Vân Vãn cũng sẽ không kinh ngạc.

Cô chỉ thấy đáng tiếc.

Thi thoảng ấy, chỉ một quyết định cũng thể hiện mức độ đúng sai thiện ác trong tâm hồn một người. Trong nhân cách tồn tại một mặt thiện, cũng che giấu một mặt ác.

Thế nên, thật ra thiện hay ác, đôi khi chỉ xảy ra qua một khoảnh khắc chóng vánh.

Sớm muộn gì cũng sẽ hối hận... Khi cô ấy tiếp tục mơ thấy buổi tối 3 tuổi đó, ác mộng kia sẽ trở thành cơn ác mộng mà cô ấy không thể trốn tránh.

Về Cục Cảnh sát, Nghiêm Liệt lập tức đến văn phòng Cục trưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!