Chương 22: (Vô Đề)

"Có lẽ vậy, chiếc điện thoại này vẫn luôn được giữ trong bệnh viện điều dưỡng mà tôi ở, chưa từng đổi."

Quý Vân Vãn cầm điện thoại liếc nhìn: "Nhưng thật ra anh đã nhắc nhở tôi, tôi cũng nên đổi điện thoại rồi."

"Tại sao phải đổi?" Nghiêm Liệt nhìn điện thoại của cô, tỏ vẻ điềm nhiên: "Cậu ta cũng chỉ muốn bảo vệ cô thôi."

Quý Vân Vãn nói: "Thỏa mãn mong muốn kiểm soát của mình dưới cái mác bảo vệ, tôi từng gặp không ít. Tình hình của A Triệt chưa đến nỗi nào, cũng xem như cậu ấy nghe lời, biết tôn trọng ý kiến của tôi. Việc tôi không cho cậu ấy làm, cậu ấy sẽ không ép buộc tôi."

"Thế à?" Nghiêm Liệt hỏi: "Ngộ nhỡ có một ngày, ngay cả bản thân cậu ta cũng mất kiểm soát thì sao?"

Dáng hình mảnh mai của Quý Vân Vãn phản chiếu lên tấm gương trong thang máy, suối tóc dài đen mượt tôn lên nước da trắng nõn, màu môi nhạt khiến sắc mặt cô tốt hơn trước. Nhưng so với lúc chải chuốt, tô son môi sắc đỏ rượu, bây giờ trông cô lại nhiều thêm mấy phần yếu đuối.

Luôn luôn nhung nhớ một cô gái, nếu tình cảm này biến thành nỗi cố chấp cũng không phải chuyện lạ gì. Suy cho cùng, với tính cách của Quý Vân Vãn, muốn chờ cô nhào vào lòng yêu thương gần như là chuyện không thể.

Trong thoáng chốc, thậm chí Nghiêm Liệt còn cho rằng, nếu gặp một người phụ nữ như Quý Vân Vãn, quả thực sẽ khiến người khác dễ dàng dấy lên suy nghĩ như vậy.

Song, việc này vẫn là sai trái, bất luận thế nào, cũng không thể cho phép nó xảy ra.

Không biết có phải đã thảo luận quá nhiều không, hai người vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Nguyên Triệt tựa vào xe hút thuốc lá trước tòa nhà.

Chủ đề hai người vừa bàn tới, cộng thêm cảnh trước mắt, khiến trong lòng Quý Vân Vãn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến." Nghiêm Liệt bật cười: "Cậu bạn này của cô đúng là không thể rời mắt khỏi cô."

Giọng điệu kỳ lạ gì thế, Quý Vân Vãn liếc anh: "Đội trưởng Nghiêm, đã nói muốn đưa tôi về nhà, vậy anh sẽ không bỏ mặc tôi chỉ vì bạn tôi đến chứ?"

"Cô đang hoài nghi lòng trách nhiệm của một cảnh sát, hay khả năng giữ lời hứa của tôi với tư cách là một người đàn ông?"

"Không, tôi đang hoài nghi chính mình." Quý Vân Vãn nhún vai: "Chàng nào cũng đẹp trai, còn tới vì tôi, khiến tôi nghĩ nên để ai đưa mình về nhà đây?"

Nguyên Triệt đã sớm thấy họ, cậu ta nhìn hai người đứng đó nhưng không biết họ đang nói gì.

Nghiêm Liệt cao gần 1m9. Anh mặc thường phục, sống lưng thẳng tắp, nói anh sở hữu vóc dáng người mẫu cũng không quá đáng gì. Còn Quý Vân Vãn với mái tóc dài, mặc áo len mỏng màu xanh và quần ống rộng màu trắng, mang giày thể thao màu trắng, trông cô vừa sạch sẽ vừa lười biếng. Dẫu nhìn thế nào, gương mặt trẻ trung có phần nhợt nhạt ấy cũng toát lên một sức hút khiến người khác khó lòng cưỡng lại.

Không thể không nói, bất kể về chiều cao hay khí chất ngoại hình, quả thực hai người kia không thể "xứng" hơn.

Giữa họ chỉ tồn tại mối quan hệ công việc, vì Quý Vân Vãn từng tuyên bố rõ ràng, cô không hứng thú với cảnh sát ở mặt tình cảm.

Nhưng khi Nguyên Triệt thấy họ đứng cạnh nhau, trái tim cậu ta vẫn thắt lại. Cậu ta ném điếu thuốc trên miệng xuống, giẫm mạnh giày da dập tắt, sau đó mỉm cười cất bước về phía họ.

"Sao chị không mặc thêm áo khoác, dạo này buổi tối lạnh lắm." Nói xong, cậu ta rất tự nhiên cởi áo khoác của mình ra phủ lên cho cô.

"Không cần, chị không lạnh." Quý Vân Vãn ngăn cậu ta lại: "Giờ chị về nhà đây, Nghiêm Liệt sẽ chở chị."

Cô gọi thẳng tên Nghiêm Liệt mà không phải Đội trưởng Nghiêm, khiến Nguyên Triệt ngạc nhiên, cậu ta cười hỏi: "Hai người có chuyện gì mà bàn muộn vậy?"

"Vụ án, tụi chị còn chuyện gì nữa đâu, lẽ nào lại nói chuyện trai gái?" Quý Vân Vãn bông đùa, nhưng hiển nhiên Nguyên Triệt không thấy buồn cười gì. Cậu ta mím môi, liếc Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt vẫn đứng yên, mặc cho cậu ta nhìn.

"A Triệt, em đến tìm chị có việc gì không? Nếu muốn đưa chị về thì không cần đâu, tụi chị còn chuyện chưa bàn xong."

"Chuyện gì, em cũng muốn nghe."

"Không được, vấn đề công việc, cần giữ bí mật." Quý Vân Vãn vỗ vỗ vai cậu ta: "Đừng quản chuyện của chị, lo việc của mình đi, ngoan."

Trong vô thức, Nguyên Triệt định nắm lấy bàn tay đang rút về của cô: "Vân Vãn, em..."

Trước khi chạm vào Quý Vân Vãn, cánh tay cậu ta đã bị người đàn ông bên cạnh Quý Vân Vãn bắt được.

Tốc độ của Nghiêm Liệt cực nhanh, hai người còn lại hoàn toàn không phản ứng kịp, ngay cả Quý Vân Vãn cũng không khỏi sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!