*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh tới rất đúng giờ, lúc còn hai phút nữa sẽ chạm mốc hai tiếng, anh đã đặt chân vào Cơ sở Tâm lý Vân Hải.
Sắp tám giờ, ngoại trừ Quý Vân Vãn, tất cả mọi người đã tan tầm. Nhậm Ninh Ninh vốn muốn ở lại với cô, nhưng khi biết Nghiêm Liệt sẽ đến, em ấy đã yên tâm ra về.
"Đúng giờ phết, Đội trưởng Nghiêm." Quý Vân Vãn cười: "Anh ăn cơm chưa?"
Lần đầu tới nơi này, Nghiêm Liệt không khỏi quan sát xung quanh, nghe cô hỏi vậy, anh thuận miệng đáp: "Chưa."
Quý Vân Vãn: "..."
Cô chỉ hỏi một câu khách sáo. Tuy anh chỉ thuận miệng trả lời, nhưng người ta chưa ăn cơm đã "được" mời tới đây, nếu cô không đãi khách một bữa thì có vẻ không lịch sự lắm nhỉ?
Nghiêm Liệt nhìn một vòng bên ngoài, rồi vào phòng làm việc của Quý Vân Vãn: "Chỗ cô có mì gói không? Nếu được, cô có thể bù cho tôi một bát."
Quý Vân Vãn: "Đùa gì vậy, anh đã đến chỗ tôi, sao tôi có thể để anh ăn mì gói chứ? Anh chờ một lát."
Hơn mười phút sau, Quý Vân Vãn bưng một bát mì nước* nóng hổi từ phòng trà ra rồi đặt xuống bàn: "Xin mời."
*Hình minh họa mì nước
Thi thoảng, nếu không muốn ra ngoài ăn, họ sẽ nấu ít đồ ăn đơn giản trong phòng trà, nên vẫn có nguyên liệu nấu mì.
"Cảm ơn." Nghiêm Liệt cũng không khách sáo, cầm đũa bắt đầu ăn.
Quý Vân Vãn đặc biệt cho anh hai quả trứng gà, còn bỏ thêm miếng thịt bò duy nhất trong tủ lạnh. Hiển nhiên, tay nghề của cô cũng khá ổn, anh ăn rất nhanh, rõ ràng đây có thể là thói quen của cảnh sát như họ.
Quý Vân Vãn nhìn anh ăn mì, có phần đăm chiêu: "Ban nãy có một người đến tư vấn tâm lý, tôi phát hiện, có lẽ vào thuở bé cô ấy đã chứng kiến một vụ án."
Nghiêm Liệt đang ăn ngon, nghe câu này của Quý Vân Vãn, anh suýt nghẹn sợi mì trong họng.
Bình tĩnh nhìn anh uống ừng ực mấy ngụm nước suối xong, Quý Vân Vãn mới chậm rãi tiếp tục: "Nếu là thật, vậy có khả năng đấy là một vụ án đã phủ bụi nhiều năm. Phải làm gì đây, Đội trưởng Nghiêm? Anh muốn nghe xem chuyện gì đã xảy ra không?"
Nghiêm Liệt sắp trả lời, Quý Vân Vãn đã hất cằm cười tủm tỉm: "Ồ đúng rồi, là một nhà Tâm lý học, tôi phải giữ bí mật về tình trạng của người cần tư vấn. Nhưng vị khách kia đã đồng ý với tôi, bất luận thế nào cô ấy cũng muốn biết sự thật năm xưa. Vì vậy, tôi sẽ tạm thời giữ kín danh tính của cô ấy trước, đợi cô ấy đồng ý rồi tôi mới công khai chi tiết."
"Nếu thật sự liên quan đến vụ án hình sự, vậy không cần giữ bí mật gì hết." Nghiêm Liệt dừng một chút: "Nhưng tôi tôn trọng công việc của cô."
Quý Vân Vãn nhướn mày: "Ngày mai anh rảnh không?"
"Nếu cô cần, tôi sẽ rảnh."
"Được, ngày mai tôi hẹn cô ấy tới đây. Lúc đó, tôi có thể xác định liệu cô ấy có từng chứng kiến một vụ án không."
Nghiêm Liệt ăn mì xong, đứng dậy cầm bát đũa để vào bồn bắt đầu rửa. Quý Vân Vãn nhìn lưng anh, nghĩ thầm anh cao gần 1m9, khi anh c** đ* ra, ắt có thể thấy cơ bắp săn chắc. Kiểu người mặc áo thì gầy, cởi áo thì rắn rỏi, còn sở hữu gương mặt sắc bén xem như điển trai này, bên cạnh thật sự không có bạn gái muốn quấn quýt lấy anh cả ngày ư? Là anh kỳ lạ, hay mắt nhìn người của cô có vấn đề? Chẳng lẽ người đàn ông như vậy lại không được săn đón à?
Cô nhìn anh rửa sạch bát đũa, sau đó cầm khăn cẩn thận lau sạch vết nước đọng trên bàn.
Mẹ nó, kỹ tính thật... Quý Vân Vãn không khỏi khen ngợi. Một người đàn ông 30 tuổi dành hầu hết thời gian cho công việc cảnh sát, nhưng không hề hút thuốc lá, ngay cả chiếc xe dãi nắng dầm mưa cũng sạch sẽ đến lạ.
Quả thực, mang đậm phong thái biết giữ mình.
Đổi thành bất cứ người phụ nữ trưởng thành nào khác, chắc cũng sẽ không cưỡng lại nổi, chỉ muốn... đắm chìm vào nhỉ?
Nghiêm Liệt rời khỏi phòng trà, thấy Quý Vân Vãn khoanh tay ngồi trên sofa, cô vắt chéo chân, dò xét nhìn anh.
"Sao thế?"
"Tôi có một thắc mắc tương đối tế nhị." Quý Vân Vãn hỏi: "Anh có chướng ngại về khía cạnh nào đó sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!