Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nhậm Ninh Ninh, Nghiêm Liệt nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi thử thôi. Bây giờ không có chứng cứ nào có thể xác định rõ ai là hung thủ, nhưng làm một cảnh sát, tôi cần điều tra mọi khả năng, người thân nhất cũng không thể loại trừ, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Nhậm Ninh Ninh gật đầu, có điều vấn đề này vẫn làm em ấy rối bời: "Nhưng chuyện này... nói thế nào nhỉ, sếp Nguyên chưa từng che giấu tình cảm dành cho chị Quý, nhưng hình như cũng chưa từng bày tỏ rõ. Có lẽ vì anh ấy cũng nhận ra, chị Quý không có cảm xúc giống anh ấy. So với việc bị chị Quý từ chối, tôi thấy sếp Nguyên vẫn muốn ở bên chị ấy với tư cách bạn bè hơn."
"Vào buổi tối Cố vấn Quý xảy ra chuyện, cô có đến bệnh viện thăm cô ấy không?"
"Qua hôm sau tôi mới biết tin. Sự việc xảy ra vào hơn mười một giờ đêm hôm đó, bất cứ ai đến hiện trường cũng không thể phân tâm gọi điện thoại báo người khác." Nhậm Ninh Ninh vẫn còn sợ hãi: "Vì bấy giờ chị Quý thật sự rất... nói thế nào đây, rất thê thảm. Tôi nghe điều dưỡng kể, lúc chị ấy được đưa tới bệnh viện, khắp người chị ấy đẫm máu. Ngày ấy trời mưa to, chắc chắn vết thương trên người chị ấy cũng nghiêm trọng không kém, còn cả một vết thương trên đầu.
Hôm sau tôi tới bệnh viện, chị Quý vẫn đang nằm trong phòng hồi sức tích cực. Đến khi tôi thấy chị Quý, đã là nhiều ngày sau rồi."
"Bấy giờ ở bệnh viện, ngoài Nguyên Triệt ra, còn ai chăm sóc cô ấy không?"
"Sở Phong, cảnh sát Sở cũng trông chừng mấy ngày. Từ nhỏ chị Quý đã không ở bên bố mẹ, chỉ sống ở nhà Hứa Dao, nên tình cảm giữa chị em họ rất thân thiết. Theo tôi biết, chị Quý cũng không còn người thân nào nữa, dù sao vài ngày ở bệnh viện, tôi không hề gặp người khác. Dĩ nhiên, vẫn còn một lý do nữa..." Nhậm Ninh Ninh dừng một thoáng: "Lúc ấy, sếp Nguyên trở nên rất... nói sao nhỉ, anh ấy cực kỳ căm phẫn, ngay cả tôi cũng không thể vào thăm chị Quý.
Bấy giờ, anh ấy dẫn theo mười mấy vệ sĩ canh chừng phòng bệnh, ngay cả bác sĩ và điều dưỡng, họ cũng phải kiểm tra danh tính kỹ càng rồi mới cho qua. Anh ấy sợ tên hung thủ kia lại trà trộn vào tìm cách hại chị Quý."
Kế tiếp, Nghiêm Liệt hỏi thêm vài vấn đề, Nhậm Ninh Ninh vừa nhớ lại vừa trả lời. Cuối cùng cả hai phát hiện, tất cả vấn đề đều xoay quanh một người: Nguyên Triệt.
"Đội trưởng Nghiêm, đừng nói anh nghi ngờ sếp Nguyên đấy..."
"Hiện tại, tôi không có chứng cứ để nghi ngờ bất kỳ ai." Nghiêm Liệt bình tĩnh nói: "Nên ai cũng thuộc diện hiềm nghi. Dù sao Nguyên Triệt cũng là người đầu tiên tìm được cô ấy, nên tôi mới hỏi nhiều thêm vài câu. Đừng nghĩ nhiều, đây không tính là câu hỏi chính thức từ Cục Cảnh sát."
Nhậm Ninh Ninh gật đầu: "Hiểu rồi."
"Vậy Đội trưởng Nghiêm, anh thấy tên hung thủ kia... liệu gã có đến hại chị Quý nữa không? Hiện giờ tin tức chị Quý tỉnh dậy đã bị tuồn ra ngoài. Hai ngày nay, bên Cơ sở chúng tôi vẫn luôn nhận được vô số cuộc điện thoại hỏi tình hình của chị Quý."
Nghiêm Liệt im lặng một lát: "Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, thì khả năng nào cũng có thể xảy ra."
...
Quý Vân Vãn thức trắng đêm.
Cô uống ba tách cà phê, mỗi tách sẽ giảm bớt tinh thần uể oải của cô.
Vụ án liên hoàn 9.25, kể từ nạn nhân đầu tiên, đã trôi qua gần ba năm. Nhưng cô vẫn nghĩ, dẫu Châu Kế Phàm đã bị tử hình, vụ án này vẫn tựa như một bóng ma khổng lồ. Nhiều nhất họ chỉ mới bóc ra lớp ngoài cùng thôi, còn càng đào sâu vào trong, sẽ còn sự thật đáng sợ hơn đang chờ họ.
Trước đây ở hiện trường "nhất định phải xảy ra án mạng", tại sao cô lại phát hiện một cô gái vô tội tưởng như chẳng hề liên quan đến vụ án?
Rốt cuộc kẻ tấn công cô là ai? Gã sẽ tiếp tục lộ diện chứ?
Tại sao bảy tháng sau khi cô hôn mê, người đàn bà điên La Vân Chi lại xuất hiện và gợi ra vụ án tương tự?
Nếu lời Phong Độ nói là thật, vậy đằng sau vụ án kia, đang cất giấu chân tướng thế nào đây?
Cô mong Nghiêm Liệt có thể giúp cô khởi động lại và điều tra sâu hơn về vụ án, việc này là đúng hay sai?
Tất cả thắc mắc của cô vẫn chưa có một đáp án chính xác, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Vì Hứa Dao, vì bao sinh mệnh vô tội này, vì không uổng phí bảy tháng cuộc đời của cô.
Nhậm Ninh Ninh hỏi cô câu kia, đúng là nghĩ nhiều rồi. Về Nghiêm Liệt... Đừng nói là Nghiêm Liệt, trên đời này không một ai có thể khiến trái tim của cô dao động. Bắt đầu từ thuở nhỏ, tình cảm của cô đã rất nhạt nhẽo, nhưng cô cũng không phải kiểu người vô cảm bẩm sinh. Nguyên nhân vì kể từ thời thơ ấu, cô đã manh nha sở thích tìm tòi nghiên cứu về nhân cách. Cô từng nghiên cứu mọi thí nghiệm về nhân cách từ xưa đến nay trong lịch sử.
Vậy nên bất luận đối mặt với kiểu người nào, cô cũng không ngạc nhiên.
Nhân cách mang tính đa diện, nhưng dù đa diện ra sao, cũng không thể thoát được bản chất bên trong xương tủy: Được hình thành vì con người. Thế nên làm sao có thể tránh khỏi bản chất của con người chứ.
Tình yêu chưa bao giờ là điều cô muốn bắt lấy, bởi lẽ cô hiểu sâu sắc một chuyện: Trong bản chất con người, kể từ khi bắt đầu cho đến thời điểm kết thúc, tình yêu vốn không hề bất biến. Hormone Dopamine trong cơ thể chúng ta, không phải lúc nào cũng chỉ sinh ra vì một người. Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, dẫu cô từng rung động với một đối tượng nào đó, thì dần dà cảm xúc này cũng sẽ phai nhạt. Khi gặp được một người khác phái mang tới cảm giác hoàn toàn mới mẻ, động lòng chính là bản năng.
Nhưng sở dĩ con người được xem như động vật cấp cao, cũng vì con người có thể kìm nén bản năng của động vật nguyên thủy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!