"Không đúng thế nào?" Nghiêm Liệt hỏi hắn ta: "La Vân Chi trong ảnh khác gì La Vân Chi chết dưới tay anh?"
Phong Độ không đáp, chỉ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đã tử vong của La Vân Chi trong ảnh, như thể hắn ta đang chìm vào ký ức nào đó. Cho đến khi Quý Vân Vãn gọi tên hắn ta, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn cô, nhanh chóng dời mắt xuống môi cô rồi thoáng khựng lại.
Bỗng chốc, Quý Vân Vãn lập tức nghĩ tới khả năng nào đó, cô hơi biến sắc: "... Sao có thể chứ?!"
Thi thể của La Vân Chi đã bị người khác đụng vào.
Mà không chỉ đơn giản là đụng vào.
"Chính tôi giết La Vân Chi, tôi thừa nhận. Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ sẽ trốn tránh chuyện này, nên tôi không cần nói dối. Tình trạng lúc ả chết, thật sự không giống ảnh chụp." Sắc mặt Phong Độ rất tệ: "Quả thực ả đã chỉ tôi từng bước một, dặn tôi đặt thi thể ở đâu, nhưng tôi không nghe theo vì tôi biết mục đích của ả. Ngay cả khi ả đã chết mà còn bị ả dắt mũi, tôi cũng không muốn nên đã đặt ả tại nơi khác.
Tôi và La Vân Chi từng đến địa điểm này, tôi sẽ không quên tình trạng sau khi chết của ả đâu. Lúc để xác La Vân Chi ở đó, rõ ràng tôi đã phủ áo khoác của mình lên người ả. La Vân Chi để chân trần, về đến nhà tôi mới phát hiện tôi quên mang giày cao gót cho ả. Huống hồ, tôi vốn không tô son cho ả, vệt đỏ trên ấn đường kia, cũng không phải tôi làm!"
Khi Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt của cả hai không tốt lắm.
Nghiêm Liệt vốn tưởng cô tỏ thái độ như thế là vì mấy lời vừa rồi của Phong Độ, nhưng chỉ thấy nét mặt cô ngày càng bất ổn. Khoảnh khắc Quý Vân Vãn sắp vịn vào tường, Nghiêm Liệt lập tức đỡ lấy cánh tay cô: "Cô sao vậy?"
"Đội trưởng Nghiêm... mì gói của anh... có phải cay quá rồi không?"
Nghiêm Liệt ngẩn ra: "Mì gói gì, tôi đã bảo Triệu Lâm đưa cơm cho cô rồi mà?"
Quý Vân Vãn: "... Có à?"
Nghiêm Liệt hít sâu một hơi: "Triệu Lâm, người đâu?! Lăn ra đây cho tôi!"
Lúc Triệu Lâm đang xả nước ở nhà vệ sinh, một người vội vàng chạy vào tìm cậu ta: "Ê tiểu Lâm, không hay rồi, Đội trưởng muốn đánh chết cậu đó!"
Triệu Lâm không hiểu chi hết: "Tôi, tôi sao?"
"Có phải cậu đã quên mua cơm cho Cố vấn Quý rồi không?"
"Mẹ nó?" Triệu Lâm vỗ trán mình, cũng mặc kệ chỉ vừa xả nước xong, cậu ta kéo quần lao ra ngoài ngay: "Toang rồi!!! Sao mình lại quên mất chuyện lớn như vậy chứ!"
Trước khi đi bắt Phong Độ, Nghiêm Liệt đã đặc biệt dặn dò Triệu Lâm nhớ xuống căn tin lấy ít đồ ăn nhẹ và cháo cho Quý Vân Vãn, rồi phải quan sát cô, không để cô ăn mấy thứ linh tinh trong phòng làm việc của anh. Cô vốn là người bệnh nặng mới khỏi, chỉ vừa tỉnh dậy từ trạng thái người thực vật, là người cả Đội Cảnh sát Hình sự tập trung chăm sóc. Lỡ cô ăn rồi gặp chuyện gì, bọn họ không ai chịu trách nhiệm nổi đâu.
Triệu Lâm đồng ý, nghĩ thầm nhất định phải hoàn thành tốt việc này. Kết quả, mới quay đầu lại thì phải nhận bốn năm cuộc điện thoại, cơm của mình cậu ta quên mất đã đành, họ vừa bắt Phong Độ về, cậu ta cũng vứt luôn chuyện này ra sau đầu.
Lúc Nhậm Ninh Ninh đến Cục Cảnh sát, Quý Vân Vãn tái mét mặt mày đang uống nước ấm. Thấy Triệu Lâm cứ không ngừng cúi đầu giải thích với mình, cô xua tay: "Có gì đâu, thay vì ăn cơm trong căn tin của các anh, tôi càng thích đồ ăn vặt mà Đội trưởng Nghiêm nhà các anh cất riêng hơn đó. Chẳng qua dạ dày của tôi cũng không chịu thua. Anh đừng lo."
Triệu Lâm đau khổ nói: "Cố vấn Quý này, cô kiềm chế chút nhé. Cô hôn mê hơn nửa năm mới tỉnh, ngộ nhỡ lại gặp chuyện gì... Ấy phỉ phui mồm miệng, phải khỏe mạnh phải khỏe mạnh. Cũng tại tôi cả, cô thèm gì không, muốn ăn ở đâu, tôi mời cô một bữa?"
"Hôm khác nhé." Quý Vân Vãn nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi.
Làm cảnh sát, đúng là không có thời gian tan tầm chính xác.
Nghiêm Liệt xuống lầu, trên tay cầm chìa khóa xe và một túi hồ sơ. Anh liếc Triệu Lâm đang co đầu rụt cổ, rồi nói với Quý Vân Vãn: "Tôi đưa cô về."
"Tôi lái xe tới đây mà, Đội trưởng Nghiêm, đỗ ngay cạnh xe anh đấy."
"Cục Cảnh sát không cho phép đỗ xe thể thao, chúng tôi giữ rồi."
Quý Vân Vãn: "Quy định này có từ lúc nào vậy?!"
"Hôm nay." Nghiêm Liệt đáp: "Tôi đặt, Cục trưởng Bạch có nói cũng vô dụng, có đi hay không?"
Nhậm Ninh Ninh: "Ừm, thật ra tôi cũng lái..."
"Đi, nếu không thì làm gì được chứ, ở đây cũng không thể ăn khuya." Quý Vân Vãn vươn tay về phía Ninh Ninh: "Đến đây, Ninh Ninh, đỡ chị lên xe Đội trưởng Nghiêm, đúng, là chiếc xe màu đen kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!