Pháp y Lưu thở dài, giơ tay định vỗ vai cô, nhưng Quý Vân Vãn đã nhạy cảm tránh sang một bên. Vì sức khỏe còn chưa ổn định, cô suýt ngã nhào xuống.
Pháp y Lưu dở khóc dở cười: "Quên mất cháu mắc bệnh sạch sẽ, nhưng chú vừa ăn cơm xong, đâu có chạm vào thi thể. Cô nhóc này, cháu chẳng thay đổi gì cả."
Quý Vân Vãn lau mồ hôi lạnh trên trán: "Cháu không chê chú, chỉ phản xạ trong vô thức thôi ạ... còn hạ đường huyết nhẹ nữa..."
Chưa kịp dứt lời, cô đã vọt tới chỗ bồn nước, ôm ngực ói mửa.
Nhưng dạ dày và ruột của cô gặp ít vấn đề, đến giờ vẫn chưa ăn được bao nhiêu, nên cô cũng không thể nôn ra gì.
"Cô ấy sao vậy?" Nghiêm Liệt nhíu mày nhìn tấm lưng gầy gò của cô.
Pháp y Lưu bảo: "Hôn mê bảy tháng, làm gì có chuyện không để lại di chứng được. Huống hồ, thể chất của con bé cũng không thuộc dạng quá tốt. Con bé vừa tỉnh dậy đã đến đây làm việc, vốn cũng hơi gắng gượng rồi, nên chú ý sức khỏe nhiều hơn."
"Cháu không sao." Quý Vân Vãn cầm khăn tay lau miệng, lau luôn vết son, để lộ bờ môi đã trắng bệch sẵn, sắc mặt cô cũng trở nên tái nhợt: "Đội trưởng Nghiêm, tôi có thể lập hồ sơ tâm lý về hung thủ của vụ án này, hy vọng sẽ giúp ích cho quá trình điều tra của mọi người. Tôi muốn xem thông tin cá nhân, cũng như chỗ cư trú của nạn nhân."
"Cô chắc mình vẫn chịu nổi?"
"Không có gì là không thể." Cô nở nụ cười: "Cơ thể của mình, tôi hiểu rõ. Tôi khỏe lắm, khỏe tới mức không thể khỏe hơn." Thậm chí, cô còn dang hai tay ra xoay vài vòng trước mặt họ: "Đấy, thế này mà tôi còn chưa ngất xỉu nữa, có phải khỏe như voi không?"
Nghiêm Liệt giữ nguyên nét mặt, nhìn cô đang gồng hết sức chống lên mặt bàn bên cạnh: "Được, đi thôi."
"Bây giờ sao?"
"Hay cô muốn đợi thêm lát nữa?"
Quý Vân Vãn phủ nhận: "Dĩ nhiên không phải rồi, tôi chỉ sợ trễ nải việc của anh thôi."
"Công việc của tôi chính là điều tra vụ án." Nghiêm Liệt xoay người ra ngoài: "Trong vòng một tháng, phải phá được vụ án này."
Pháp y Lưu đưa một nắm kẹo sữa cho Quý Vân Vãn: "Cháu thích ăn nhất, nhớ chú ý cơ thể, hễ thấy khó chịu thì phải bổ sung ít năng lượng đấy. À, Đội trưởng Nghiêm cũng là người tham công tiếc việc. Từ ngày cậu ấy nhậm chức, chú chưa từng thấy cậu ấy nghỉ ngơi ngày nào."
"Ồ?" Quý Vân Vãn nhận kẹo sữa rồi nhét vào hai túi: "Dạ, đàn ông nỗ lực làm việc luôn quyến rũ nhất mà, không phải sao?"
Pháp y Lưu: "Hả?"
Quý Vân Vãn ném một viên kẹo vào miệng: "Ý trên mặt chữ ạ, nhưng gu cháu không phải cảnh sát, chú biết rồi đó."
Pháp y Lưu: "Ờ..."
"Cảm ơn chú Lưu, hôm nào mời chú một bữa nhé."
Pháp y Lưu lắc đầu, cô nàng này vẫn như trước, khi làm việc thì nghiêm túc hơn ai hết, lúc bình thường lại phóng khoáng hơn bất kỳ người nào.
Hai người tới cửa, Nhậm Ninh Ninh vẫn chờ ở ngoài. Định bảo em ấy về trước, Quý Vân Vãn đã thấy em ấy xấu hổ chỉ chỉ bên cạnh.
Nguyên Triệt khoanh tay nhìn cô, kế bên cậu ta là chiếc xe lăn được phủ chăn.
Quý Vân Vãn: "... Nguyên Triệt, chị đâu phải người tàn tật. Còn như thế nữa, em có tin chị sẽ nói mẹ em cho em ra nước ngoài không?"
Nguyên Triệt: "Không ngồi thì không ngồi, em chỉ sợ chị mệt thôi, hoạt động mệt rồi mình có thể nghỉ một chút đấy chị..."
"Vậy chị phải cảm ơn em nhỉ." Quý Vân Vãn nói: "Quả thực em không hề rời mắt khỏi chị dù chỉ một lần mà."
Nguyên Triệt vội chạy qua chỗ cô: "Chị vừa mới tỉnh thôi, còn tên b**n th** suýt hại chết chị dạo trước vẫn chưa tìm được, lỡ chị lại gặp nguy hiểm thì sao? Bằng không, hay em tìm vệ sĩ cho chị nhé? Chị là, em... mẹ nó, chị là ân nhân cứu mạng kiêm cục cưng trân quý, là miếng cơm manh áo của em đấy. Em không muốn thấy chị xảy ra chuyện nữa đâu."
Quý Vân Vãn vừa định trả lời, Nghiêm Liệt đang bước phía trước bỗng dừng chân, xoay người nhìn Nguyên Triệt.
Nguyên Triệt hỏi: "Đội trưởng Nghiêm muốn nói gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!