Chương 103: (Vô Đề)

Đó là một bức ảnh ở quán bar, trong nhóm người hỗn loạn có người đang châm thuốc cho cậu ta.

Nhưng điều chí mạng không phải cậu ta, mà là người châm thuốc cho cậu ta. Đó là một tên tội phạm vừa bị kết án vì bán thuốc phiện thời gian trước.

Cậu ta quay đầu nhổ kẹo cao su trong miệng ra, kích động đứng dậy chất vấn: "Ai chụp? Mẹ nó ai chụp cái này?!"

Phịch một tiếng, Nghiêm Liệt ấn cậu ta về lại ghế ngồi. Anh không nương tay chút nào khiến thiếu niên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

"Thành thật chút." Giọng Nghiêm Liệt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh: "h**p dâm, làm người khác bị thương, lạm dụng, buôn bán thuốc phiện, ép người tự sát. Bất cứ tội danh nào trong số này đều có thể khiến cậu ngồi tù cả đời. Lý Thắng, cậu không phải mới 2 - 3 tuổi, cũng không phải 12 - 13 tuổi. Cậu đã không còn ở độ tuổi vào trại giam vị thành niên nữa rồi. Đừng trông cậy vào người cậu mở công ty môi giới đó của cậu có thể bỏ tiền chuộc cậu ra.

Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, đám bạn bè xấu kia của cậu đã thành thật khai báo hết rồi. Hiện tại chỉ còn mình cậu thôi."

Lý Thắng khó tin nói: "Không thể nào! Bọn họ không dám!"

"Bọn họ không dám, nhưng có một người dám." Sở Phong ngồi đối diện nói thật chậm: "Có lẽ Khúc Mỹ Phàm mới là chị đại thật sự của các cậu nhỉ? Trong trò chơi chết tiệt kia của các cậu, người rút được A bích luôn là cô ấy."

Mặt Lý Thắng trắng bệch, vẻ tự tin và đùa cợt ban đầu biến mất không còn một mảnh: "Không thể nào, sao các người biết?"

Rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên 17-18 tuổi, hơi k*ch th*ch một chút đã bại lộ hoàn toàn.

Sở Phong ngồi trên ghế, vừa xoay nhanh cây bút trong tay vừa mỉm cười: "Nhóc con, thế giới này không phải thiên hạ của mấy bạn nhỏ các cậu đâu. Hỏi cái gì cũng không biết là xong à? Cậu nghĩ cảnh sát bọn tôi bất tài như vậy sao? Hôm nay cho dù cậu có một người bố giàu nhất thế giới thì ông ta cũng không thể cứu được cậu đâu. Thành thật khai báo đi. Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi.

Phía sau cậu còn rất nhiều người muốn lập công chuộc tội đấy."

Lý Thắng suy sụp ngồi trên ghế, cúi gằm đầu. Qua một lúc lâu, cuối cùng cậu ta đã mở miệng khai báo tất cả mọi việc.

Mà chân tướng, cũng khá giống suy đoán của Nghiêm Liệt.....

Buổi tối, Quý Vân Vãn nhận được điện thoại của Nghiêm Liệt.

"Lý Thắng nhận tội rồi. Cậu ta mới 17 tuổi nhưng đã là khách quen của một web đen nào đó, bọn anh tìm được một đĩa CD do cậu ta giấu đi." Nghiêm Liệt nói: "Còn nữa, hôm nay anh cho người đưa Mễ Đồng đến bệnh viện kiểm tra rồi. Em đoán bọn họ... Đã làm gì cô ấy?"

Quý Vân Vãn nói: "Nếu em đoán không sai, Mễ Đồng mới đúng là "người nhát gan" kia."

Nghiêm Liệt không hề ngạc nhiên khi cô đoán được sự thật.

"Đúng vậy, em đoán không sai."

Trong trò chơi kia, thật ra Mễ Đồng mới là "người nhát gan" vì say đắm Lý Thắng mà tham gia trò chơi, sau đó liên tục phải chịu đựng trò chơi khăm ác liệt của bọn họ.

Việc bị rối loạn tinh thần đã tạo thành nhận thức sai lệch trong tiềm thức của cô ấy. Không chỉ thế, e rằng việc này còn do sợ hãi thời gian dài và ảnh hưởng của loại thuốc hướng tâm thần nào đó mà cô ấy bị ép uống gây ra.

Ở trong tiềm thức, cô ấy hy vọng người bị tổn thương hết lần này đến lần khác đó không phải mình. Bởi vì ban đầu là chính cô ấy chủ động đổi lấy lá bài A cơ kia.

Lý Thắng là một người rất ác liệt, cô ấy hối hận vì mình đã yêu sai người. Thậm chí cô ấy còn không tin người đã làm ra những việc ngu ngốc lúc trước là mình.

Bản chất của con người đều cầu lợi tránh hại. Sau khi nhận ra sự tàn nhẫn trong trò chơi của bọn họ, cô ấy muốn rút lui, nhưng không ai chịu giúp đỡ cô ấy. Khúc Mỹ Phàm cô ấy tin tưởng nhất đã không còn là người mà cô ấy quen biết từ lâu rồi. Cho dù Khúc Mỹ Phàm đồng ý nói với thầy giáo hay báo cảnh sát giúp cô ấy, nhưng chỉ cần quay đầu lại cô ta sẽ cùng bọn Lý Thắng đùa cợt sự vô tri và ngu ngốc của cô ấy ngay.

Mỗi lần cô ấy muốn đến Cục cảnh sát báo cảnh sát, nếu không phải bị người khác cưỡng ép đưa về nhà thì là bản thân quá sợ hãi nên không nói được gì.

Trong mấy lần gọi điện cho cảnh sát, có một lần 110 tìm được nhà cô ấy, nhưng cô ấy lại vô cớ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết gì hết. Còn bố mẹ cô ấy ở nước ngoài vì đã nộp đơn xin ly hôn nên cũng không để ý tới cô ấy, chỉ cảm thấy con mình có vấn đề về tinh thần mà thôi. Cho dù sau đó cảnh sát liên lạc với bọn họ, bọn họ vẫn cảm thấy rất khó tin rằng mấy thiếu niên 17-18 tuổi lại có thể chơi thành như vậy.

Đến tận khi nhìn thấy thông báo của cảnh sát, bọn họ mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Giống như một người bất cẩn rơi vào bẫy rập, lúc toàn thân đau đớn khó khăn ngoi lên cầu cứu, lại bị người khác nhét trở lại trong bẫy hết lần này tới lần khác vậy.

Lâu dần, tinh thần của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Trên thế giới này, mỗi giây phút trôi qua, những chuyện phạm pháp đều có khả năng đang xảy ra ở góc nào đó. Không một ai biết những tội ác đó rốt cuộc có thể thử thách giới hạn của nhân cách đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!