*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trò chơi... Đó là một trò chơi, lúc đầu em tưởng... Đó chỉ là một trò chơi mà thôi."
"7 người bọn em... Ngoại trừ em và Khúc Mỹ Phàm, còn lại là 5 nam sinh."
"Bởi vì Mỹ Phàm thích bọn họ, thích Lý Thắng, nhưng lại không dám đi chơi riêng cùng bọn họ nên mới bảo em đi cùng. Trước kia em vẫn chơi cùng bọn họ, mua đồ ăn vặt, mua đồ uống cho bọn họ, còn thường xuyên cùng nhau trốn học. Có một lần uống rượu say, em đã đồng ý chơi cùng bọn họ... Trò chơi kia. Em không biết tại sao mình lại đồng ý... Em rất hối hận..."
Trò chơi kia chơi thế nào?
"Chúng em rút bài. Ai rút được A cơ sẽ làm người nhát gan. Trong 6 người còn lại, ai rút được A bích sẽ là chủ, chịu trách nhiệm thiết kế 5 bẫy đen cho người nhát gan, để người đó vượt qua. Nếu người đó vượt qua 5 cửa này thì mỗi người còn lại đều phải làm nô lệ cho người đó một tháng. Người đó muốn làm gì cũng được."
"Lúc đầu em rút được A cơ, Lý Thắng rút được A bích. Nhưng Mỹ Phàm cứ nhất quyết muốn đổi với em. Vì cô ấy muốn đổi lấy cơ hội tiếp xúc với Lý Thắng."
Cho nên, em đồng ý?
"Đúng vậy, em không cãi lại được cô ấy, hơn nữa em sợ trò chơi khăm của những nam sinh đó. Lúc đó đang là nghỉ hè, phụ huynh của bọn em không quản bọn em nhiều, một mình em ở nhà, em sợ bọn họ sẽ làm loạn đến tận nhà em. Mỗi tối Mỹ Phàm đều gọi điện thoại cho em. Lúc đầu cô ấy rất hưng phấn, rất kích động. Bởi vì cô ấy biết đám nam sinh kia nhất định sẽ nhường cô ấy, cùng lắm chỉ tạo cho cô ấy mấy trò đùa dai nho nhỏ thôi.
Dù gì cô ấy vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trước nay luôn là công chúa nhỏ trong trường học mà.... Mọi chuyện bắt đầu với bẫy đen đầu tiên, bọn họ nhân lúc cô ấy đi dạo phố nhét mấy con gián vào túi cô ấy. Cô ấy không sợ hãi, còn cảm thấy rất thú vị."
Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
"Sau đó, sau đó Mỹ Phàm bỗng gọi cho em, nói bọn họ là đồ khốn. Cô ấy nói bẫy đen thứ hai là bảo cô ấy đi nhà ma, mấy người bọn họ thay nhau dọa cô ấy. Bẫy đen thứ ba, là để Lý Thắng hẹn gặp riêng cô ấy, sau đó khi cô ấy * l**n t*nh m*, bọn họ sẽ đi vào chụp ảnh cô ấy. Cô ấy vừa sợ hãi vừa tức giận nên đã mắng bọn họ một chút. Nhưng quy tắc của trò chơi này là, một khi đồng ý chơi thì không được đơn phương từ bỏ, cũng không thể nói cho bố mẹ và thầy giáo, càng không được kể với ai khác ngoài bọn họ."
Nếu làm trái quy tắc này, sẽ thế nào?
"Nếu làm trái quy tắc trò chơi, sẽ phải gánh chịu mọi thứ thay cho người nhát gan."
Em đã ngăn cản cô ấy, đúng không?
"Đúng vậy, em đã khuyên cô ấy! Nhưng cô ấy không nghe, cô ấy cứ như ma nhập vậy, trầm mê với trò chơi vừa đáng sợ vừa tàn nhẫn này. Em không biết tại sao..."
"Tới bẫy đen thứ tư, Mỹ Phàm đã nhốt mình trong nhà không dám đi ra ngoài nữa. Nhưng bọn họ lại tìm được bằng chứng bố cô ấy ngoại tình, đặt ở cửa nhà cô ấy. Bố mẹ Mỹ Phàm cãi nhau muốn lật trời, Mỹ Phàm tức giận đi tìm bọn họ. Bọn họ ép cô ấy làm chuyện cô ấy không thích. Mỹ Phàm trở nên sợ hãi tột độ..."
Tại sao em không ngừng trò chơi này lại? Hoặc là nói cho thầy giáo?
"Em đã bảo bọn họ dừng tay rồi! Em nói muốn mách bố mẹ bọn họ, nhưng bọn họ uy h**p em, nói người quấy rối trò chơi này sẽ bị trừng phạt. Bọn họ bắt em chịu bẫy đen thay Mỹ Phàm! Em rất sợ, em muốn báo cảnh sát, bọn họ lại cướp điện thoại của em, nói em không có chứng cứ gì, cảnh sát sẽ không tin em. Em đã nói với một chị gái làm luật sư, chị gái kia dặn em thu thập chứng cứ đi báo cảnh sát.
Nhưng em hoàn toàn không tiếp cận được nhóm bọn họ!"
Vậy cuối cùng Mỹ Phàm thế nào? Bẫy đen cuối cùng, cô ấy có vượt qua không?
Hiển nhiên, vấn đề này đã chạm tới ký ức không muốn nhớ lại nhất của Mễ Đồng, cơ chế phòng ngự của cô ấy tăng mạnh, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Mễ Đồng, em không phải người tham dự trò chơi này, em đứng bên ngoài, bây giờ, em muốn nói ra tất cả những gì em nhìn thấy.
"Ngày đó Mỹ Phàm gọi điện thoại cho em, khóc lóc nói cô ấy ở trên núi, bảo em đi tìm cô ấy. Nhưng lúc em đến nơi thì không thấy cô ấy đâu nữa, cũng không thấy bọn Lý Thắng đâu. Em đi tìm bọn họ, nhưng bọn họ không thừa nhận ngày đó đã ở cùng Mỹ Phàm. Thậm chí bọn họ còn không thừa nhận trò chơi khăm này là do bọn họ bày ra, nói em đang vu oan bọn họ! Em muốn cho bọn họ xem chứng cứ, nhưng em bỗng phát hiện điện thoại của em không biết đã bị trộm từ khi nào rồi.
Em không tìm được Mỹ Phàm, mọi dấu vết đều biến mất sạch sẽ. Em không tìm được gì..."
Sau đó cô ấy rơi vào một trận hỗn loạn không khống chế được.
Bởi vì thứ hỗn loạn không khống chế được ấy không chỉ là trí nhớ, mà còn là cảm xúc của cô ấy.
Quý Vân Vãn biết đã tới giới hạn của cô ấy, không thể tiếp tục nữa, vì thế chỉ có thể ngừng thôi miên.
Nghiêm Liệt nói: "Nếu những điều cô ấy nói là thật. Vậy chuyện này tức là một nhóm thiếu niên 17-18 tuổi, thiết kế một trò chơi khăm, cuối cùng khiến một cô gái mất tích."
"Có lẽ không chỉ vậy." Quý Vân Vãn hơi suy tư: "Điều thật sự khiến tinh thần cô ấy thất thường, nhất định còn nguyên nhân khác. Nhưng em không thể tiếp tục, tình huống của cô ấy không tốt lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!