"Mong là không sao." Cô nói.
Khi làm việc ở Cục cảnh sát, nhìn thấy những mặt tối tăm nhất trong nhân cách con người, đôi khi cô rất hy vọng những chuyện liên quan đến phạm tội trong xã hội có thể ít đi, cũng hy vọng những người bị xâm phạm, bị tổn thương có thể ít đi.
"Ừm, mong là không sao." Nghiêm Liệt nói: "Anh không muốn nhìn em quá bận."
Danh tiếng của Cơ sở tâm lý Vân Hải nhanh chóng lên cao, người nghe danh tìm đến muốn được cô tư vấn tâm lý ngày càng nhiều, khiến lượng công việc của Quý Vân Vãn trở nên nặng nề hơn. Mà Nghiêm Liệt cũng là một người bận rộn, trước kia mấy ngày không thấy bóng dáng anh đâu là chuyện rất bình thường. Nhưng từ sau khi ở bên nhau, dù cả hai làm việc muộn đến mức nào, họ đều sẽ về nhà ngủ. Nghiêm Liệt còn thường xuyên đưa đón cô đi làm nữa.
Có điều bình thường hai người rất ít có cơ hội ở bên nhau. Vì Quý Vân Vãn chủ yếu vẫn làm việc ở Cơ sở Tâm lý của mình, vậy nên sau khi vụ án cần trợ giúp kết thúc, nơi cô dành nhiều thời gian và sức lực nhất là Cơ sở Tâm lý.
Dịp để cả đám tụ tập ra ngoài ăn cơm thế này cũng rất ít.
Bọn họ ăn uống đến 11 giờ, những người hôm sau không đi làm đều đã uống không ít rượu. Mặc dù Nghiêm Liệt không uống nhiều lắm, nhưng xem tình huống thì có vẻ không thể uống tiếp được nữa, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc ngày mai dậy sớm đi làm.
Quý Vân Vãn ra hiệu cho anh, Nghiêm Liệt gật đầu, nói: "Mọi người uống vậy thôi."
Quý Vân Vãn vừa định đứng dậy mặc áo khoác, điện thoại bỗng vang lên.
Là người của Phân cục gọi tới.
Cô lập tức nhận điện thoại, nghe thấy bên kia nói: "Cố vấn Quý, cô gái mà cô nói chú ý ấy, chúng tôi phát hiện cô ấy ở bên ngoài Phân cục. Toàn thân cô ấy lạnh đến sắp đóng băng luôn rồi, cô có muốn đến xem không? Hay là ngày mai..."
"Tôi sẽ qua ngay."
Cúp điện thoại, Quý Vân Vãn nhanh chóng mặc áo khoác vào, Nghiêm Liệt giữ chặt tay cô, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô gái kia lại đến Cục cảnh sát, hơn nữa còn ngất xỉu, em đi xem."
Nghiêm Liệt nói: "Anh đi cùng em."
"Không được, anh uống mấy chai rượu rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Nghiêm Liệt đứng dậy giúp cô mặc áo khoác, sau đó cầm lấy khăn quàng cổ quấn lên cho cô. Sửa sang quần áo giúp cô xong, anh dùng ngón trỏ khẽ chọc chóp mũi cô.
"Em đã bao giờ thấy anh uống chút rượu rồi làm chậm trễ công việc chưa?"
Quý Vân Vãn: "Cũng đúng."
Tửu lượng của Nghiêm Liệt luôn rất tốt, chưa kể lần này anh còn cố tình uống ít. Mấy người uống qua lại nhưng anh là người tỉnh táo nhất.
Cô gái kia chỉ mặc một bộ đồ ngủ, ngã ở cửa Cục cảnh sát.
May mà cô ấy ngã ở cửa Cục cảnh sát, được người ta phát hiện kịp thời nên sau khi uống chút nước ấm thì đã tỉnh lại.
Lúc Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt đến Phân cục, cô gái kia đang húp mì gói sì sụp.
"Cô ấy vừa tỉnh lại đã khóc hu hu, hỏi cái gì cũng không nói. Nếu tiếp tục như vậy thì chúng tôi cảm thấy thật sự nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần sẽ hơn." Đội trưởng Liêu của Phân cục bất đắc dĩ nói: "Giúp việc nhà họ nói, người nhà của cô ấy đều ở nước ngoài, trừ việc cho chút tiền thì không quan tâm gì hết."
"Cô ấy tên là gì?"
"Mễ Đồng."
Quý Vân Vãn nhìn cô ấy.
Cô ấy chỉ mặc một bộ đồ ngủ mùa đông, hơn nữa có vẻ đã mặc rất nhiều ngày rồi. Người mặc đồ đông nhưng chân lại đi dép lê mùa hè. Lúc này cô ấy đã được một cảnh sát nữ tốt bụng phủ thêm áo khoác ngoài và đi tất cho.
Ngoại hình rất thanh tú mảnh mai. Nếu cứ mặc kệ cô ấy đi trên đường một mình như vậy, trăm phần trăm xảy ra chuyện.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!