Mùa đông năm nay rất lạnh, trong một tháng Tân Hải đã liên tục có hai đợt tuyết.
Cuối tháng, khi trận tuyết thứ ba đổ xuống, một chiếc xe thể thao mui trần chạy tới cổng một Phân cục của Cục cảnh sát. Cô gái mặc áo khoác quấn khăn quàng cổ trong xe tháo kính râm trên mặt xuống, lấy giấy chứng nhận ra cho người gác cổng kiểm tra.
Nhưng cô còn chưa kịp lấy giấy chứng nhận ra thì đã nghe thấy bảo vệ lên tiếng chào: "Cố vấn Quý đến rồi!"
Quý Vân Vãn mỉm cười.
Xem ra người ở đây đều biết cô.
Mà dù chưa từng gặp thì chắc chắn mọi người đều đã từng nghe nói rằng Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải có một vị Cố vấn Tâm lý học được sở tỉnh điều tới. Đó chính là Chuyên gia xinh đẹp đã giúp Đội Cảnh sát hình sự phá được rất nhiều vụ án lớn.
Đương nhiên, bình thường cũng chỉ có cô là thường xuyên lái chiếc xe thể thao nhỏ xinh ra vào Cục Cảnh sát, không để ý đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào thôi.
Ngoại trừ thân phận này, cô còn là người sáng lập Cơ sở Tâm lý đứng đầu thành phố.
Truyền thông đua nhau muốn phỏng vấn cô, thậm chí có rất nhiều chương trình muốn mời cô đến làm khách quý, nhưng đều chưa thể thực hiện.
Một phần vì cô không có hứng thú với những thứ này, hơn nữa bản thân cô cũng không cần phải làm loại chuyện này. Mặt khác là do cô luôn được bảo vệ rất tốt. Dù sao ngoại trừ là Chuyên gia Cố vấn được Cục Cảnh sát thành phố bảo vệ đặc biệt, cô còn là "người nhà" của vị Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự không ai dám trêu chọc nọ.
Cô đến Phân cục vào lúc này chắc chắn là vì một vụ án nào đó.
Chẳng lẽ gần đây lại xảy ra vụ án lớn gì sao?
Thật ra cũng không tính là vụ án lớn gì.
Buổi tối mấy ngày trước, một cô gái quần áo xộc xệch mặt đẫm lệ thất tha thất thểu chạy vào Phân cục này của Cục Cảnh sát. Cô ấy nói mình muốn báo án, nhưng cô ấy vừa kích động vừa ấp úng, cảnh sát trực ban trấn an gần 2 giờ đồng hồ vẫn không thể nghe ra một câu đầy đủ có tác dụng từ miệng cô ấy. Cuối cùng cô ấy được người nhà chạy tới đưa đi.
Qua hai ngày, cô gái này lại chạy vào Cục, vừa nói bố mình bị người khác giết vừa nói có người sắp chết, bảo cảnh sát mau đi cứu người.
Có điều dáng vẻ bối rối và hoảng sợ của cô ấy một lần nữa lại khiến cho nhân viên cảnh sát không hiểu gì. Bởi vì lời nói của cô ấy nghe rất không có logic, những chi tiết quan trọng như thời gian, địa điểm, tên tuổi đều không có, chỉ nói đi nói lại mấy câu như vậy.
Khi có người liên lạc được với người nhà của cô ấy thì phát hiện bố mẹ cô gái này đều đang đi công tác, không thể liên lạc, người giúp việc duy nhất cũng đã về quê. Lúc cảnh sát khó khăn lắm mới liên lạc được với người giúp việc kia, bà ấy lại nói cô gái này có vấn đề về tinh thần. Người giúp việc đã từ chức, không muốn xen vào nữa chuyện này.
Quý Vân Vãn nghe được chuyện này từ người khác, đúng lúc hôm nay cô tới gặp khách hàng ở gần đây nên tiện đường đến xem thử.
Cô gái này đã đến 3 lần liên tiếp.
Cho dù cô ấy có vấn đề về tinh thần thật thì việc liên tục đến Cục Cảnh sát mấy lần như vậy chứng tỏ nơi này là một nơi rất đặc biệt với cô ấy. Cô ấy muốn nhận được cảm giác an toàn từ đây, thậm chí, có thể cô ấy thật sự muốn đến cầu cứu nhưng vì đã chịu một k*ch th*ch nào đó nên không có cách nào miêu tả rõ ràng sự việc mình đã trải qua được.
Quý Vân Vãn tìm đội trưởng Liêu, một người quen trong Phân cục hỏi thăm chuyện này.
"Có ghi chép biên bản không?"
"Vốn là có, nhưng cô gái này lời trước không khớp với lời sau nên không ghi được gì. Hơn nữa nhìn qua đã biết cô ấy hơi có chút vấn đề về đầu óc, vì vậy..."
Quý Vân Vãn gật đầu: "Thôi, nếu lần sau cô ấy đến nữa thì gọi cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp cô ấy."
Thật ra không phải cô có lòng tốt quá mức, cũng không phải muốn xen vào việc của người khác. Mà là cô biết rõ, rất nhiều cô gái trẻ xuất hiện vấn đề về tinh thần, nếu không phải bẩm sinh thì nhất định do đã gặp phải một số chuyện. Hơn nữa, rất có thể là chuyện vô cùng đáng sợ, từ đó mới khiến cô ấy bị rối loạn tinh thần.
Thật ra đây còn được coi là một loại phòng ngự tâm lý cực đoan, cũng là một loại rối loạn sau chấn thương cực kỳ nghiêm trọng. Chứng tỏ bọn họ quả thật từng gặp phải chuyện không thể chấp nhận sau đó mới hoàn toàn sụp đổ.
Nếu cô không biết thì thôi, bởi dù sao cô đâu thể giúp được hết tất cả mọi người được. Nhưng một khi cô đã biết thì phải tới nhìn một cái.
Lúc cô lái xe về đã là buổi tối, Nghiêm Liệt gọi cho cô, nói mọi người cùng đi ăn lẩu.
"Ăn lẩu? Được, trời tuyết thích hợp ăn lẩu nhất." Quý Vân Vãn nói: "Đúng lúc em tiện đường lái xe đi đón anh."
"Tuyết rơi rồi, em lái xe cẩn thận chút, có thể buổi tối sẽ kết băng đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!